Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Anh ta cầm lấy đơn điều chuyển chức vị, trên mặt đầy vẻ không tin: “Có phải là gửi nhầm rồi không, chắc chắn là gửi nhầm rồi, chẳng phải là tôi rời khỏi huyện Nam Bình sao?”
Phó phòng tổ chức Chu đáp: “Chuyện này là quyết định của bí thư Cao và huyện trưởng Triệu, nguyên nhân cụ thể là gì thì phòng tổ chức không rõ. Nếu như cậu có ý kiến gì thì đến hỏi huyện trưởng Triệu đi.”
Ngụy Quang Minh quay người chạy đến phòng làm việc của huyện trưởng Triệu, kết quả đến cả cửa phòng làm việc của huyện trưởng Triệu cũng không vào được.
Thư ký Trương trực tiếp chăn anh ta ngoài cửa: “Huyện trưởng Triệu đang bận, đồng chí Ngụy Quang Minh, cậu mau chóng đi báo cáo đi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao huyện trưởng Triệu lại thay đổi chủ ý, có phải xảy ra chuyện rồi không?”
“Không có chuyện gì cả, chẳng phải trên quyết định xử phạt đã nói rõ rồi sao. Huyện trưởng Triệu cảm thấy cậu làm việc không được tốt, cảm thấy điều cậu đi nơi khác thì là thiếu trách nhiệm với những đơn vị khác. Vì muốn cậu đi rèn luyện cho tốt trước, nên mới cho cậu cơ hội này.”
Cơ hội cái rắm!
Sắc mặt Ngụy Quang Minh tức tối đến nỗi xanh lè.
Vừa hay, Tô Mạn đàm phán xong công việc đi ra từ văn phòng của huyện trưởng Triệu.
Nhìn thấy khóe mắt đầy tức giận của Ngụy Quang Minh, cô cau mày: “Thư ký Ngụy… À giờ đã không còn là thư ký nữa, là cán sự Ngụy, chào anh. Anh xuất viện rồi à?’
Ngụy Quang Minh muốn đánh cô, nhưng nghĩ đến trận bị đánh kia thì lại không dám.
Lúc đó thực sự rất đau.
“Chuyện này có phải do cô nhúng tay vào không, tôi bị đánh rồi, cô còn muốn gì nữa?”
Tô Mạn mơ hồ đáp: “Chuyện gì của anh? Ồ, anh nói chuyện điều chuyển à, tôi cũng có nghe nói rồi. Chúc mừng anh cán sự Ngụy, anh nói không muốn rời khỏi Nam Bình, giờ thì không cần chuyển đi nữa rồi. Chúc mừng anh cầu được ước thấy.”
Sắc mặt tức giận của Ngụy Quang Minh từ xanh chuyển sang trắng.
Trong lòng vừa oán vừa hận.
Không nên, trước đây anh ta không nên đến trêu chọc Tô Mạn.
Sai rồi, cái sai này đi quá xa rồi.
…
Ngụy Quang Minh có hối hận cũng vô ích, lần này anh ta đã hoàn toàn khiến huyện trưởng Triệu thất vọng và sẽ mặc kệ anh ta. Hơn nữa, huyện trưởng Triệu cũng không thể lo cho anh ta được nữa, nếu còn lo thì đó chính là bao che, như vậy sẽ khiến người khác thất vọng. Ông ta thậm chí còn không gặp Ngụy Quang Minh, chỉ bảo thư ký Trương đuổi người đi.
Ban tổ chức cũng hối thúc Ngụy Quang Minh đến trình diện ở công xã Hồng Kỳ. Vô cớ không đến trình diện là một hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, sẽ bị khai trừ khỏi tổ chức. Nếu bị khai trừ, sau này sẽ không có cơ hội gia nhập lại. Ngụy Quang Minh không có gan đó nên đành chán nản thu dọn đồ đạc rời khỏi huyện Nam Bình để đi đến công xã Hồng Kỳ.
Tô Mạn gọi điện cho bí thư Lý, không cần nói quá rõ ràng, chỉ nói cho ông ta biết lòng dạ của Ngụy Quang Minh không ngay thẳng, hy vọng công xã sẽ chú trọng dạy dỗ anh ta. Bí thư Lý của công xã Hồng Kỳ hiểu thái độ của Tô Mạn. Tô Mạn là người rộng lượng biết bao, để cô nói lòng dạ không ngay thẳng thì đúng thật là người không đơn giản.
“Cơ sở bên chú là nơi rèn luyện người tài, cháu cứ yên tâm.”
Sau khi cúp máy, bí thư Lý đã nói lại với người của phòng tổng hợp rằng sắp có một đồng chí từ huyện đến rèn luyện tại cơ sở. Để không phụ lòng tin của tổ chức, bọn họ quyết định sắp xếp đồng chí ấy đến vị trí cực khổ nhất để nhận được sự rèn luyện xứng đáng. Vị trí cực khổ nhất tất nhiên chính là người đưa thư của công xã, hằng ngày đưa thư đến khắp các đại đội, mưa to gió lớn cũng không được ngừng.
Chủ nhiệm phòng tổng hợp lo lắng nói: “Nếu người ta không chịu làm thì sao?”
“Sao lại không chịu làm được? Đó là công việc do cấp trên sắp xếp, không chịu nổi chút cực nhọc ấy thì sao có đủ tư cách ở lại tổ chức?”
Bí thư công xã đã nói vậy thì mọi người còn nói được gì, cứ vậy mà làm thôi.
Chuyện Ngụy Quang Minh rời khỏi huyện và bị điều đến công xã Hồng Kỳ làm cán sự cơ sở bị lan truyền rất nhanh, bởi anh ta cũng được xem là người có tiếng. Lúc trước, cán bộ huyện ai cũng biết chuyện anh ta bị huyện trưởng Triệu phê bình, sau lại nghe nói người này sắp bị điều đi rồi, kết quả chưa được bao lâu, không biết bị ai đánh đến nỗi phải nhập viện. Người này vừa mới xuất viện đã lại gây sai sót trong công việc rồi bị điều xuống dưới để rèn luyện.