Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi xem xong, Tô Mạn cảm khái: “Xưởng gia dụng tỉnh thành quả nhiên khác biệt, quy mô ghê gớm thật. Ngay từ đầu nhà xưởng chính là xưởng lớn ngàn người sao?”
“Đó là đương nhiên, lúc trước nhà xưởng chúng tôi vừa xây dựng, chính là trực tiếp tuyển ngàn người. Đây là sắp xếp của lãnh đạo bên trên. Bọn họ rất xem trọng xưởng gia dụng tỉnh thành.”
Tô Mạn khó có thể tưởng tượng, nhiều năm qua như vậy xưởng gia dụng vẫn cung không đủ cầu, dù có phiếu mua cũng phải xếp hàng, vậy mà xưởng gia dụng không nghĩ tới mở rộng quy mô.
Đây chẳng lẽ chính là sự khác nhau của người quản lý và nhà tư bản sao? Người quản lý thì quản lý, mà nhà tư bản trọng ở khai thác.
Ngẫm lại tương lai sau khi cải cách mở ra, những nhà xưởng quốc doanh này bị xí nghiệp doanh nghiệp tư nhân đánh bại, đều có xu thế đóng cửa…
Sau khi Tô Mạn xem xong, cảm thấy xưởng gia dụng tỉnh thành hoàn toàn sẽ không trở thành trở ngại của quê hương đồ gia dụng Nam Bình.
…
Buổi tối, huyện trưởng Triệu cũng trở lại, mang đến tin tức tốt cho Tô Mạn, ngày mai vị lãnh đạo quản lý tuyên truyền công tác của tỉnh có rảnh, buổi chiều trống. Đến lúc đó bọn họ có thể đi qua.
Hai người quyết định, mặc kệ ngày mai chuyên khu có kết quả hay không, đều phải đi chào hỏi vị lãnh đạo này một chút.
Không chiếm được ủng hộ của lãnh đạo khác trong tỉnh, cũng phải làm tuyên truyền ở phương diện này trước.
Ngày hôm sau sau khi hai người ăn xong cơm trưa, lập tức chạy tới chuyên khu bên ấy.
Vừa đến văn phòng của phó cán bộ chuyên trách Lâm, thì thấy bí thư Hải cũng ngồi ở bên trong, hai người đang thảo luận vấn đề.
Nhìn thấy hai người đến đây, bí thư Hải cười nói: “Ông Lâm, tính tình của người Nam Bình cũng thật nóng vội.”
“Cái này gọi là tích cực chủ động.” Phó cán bộ chuyên trách Lâm cũng cười nói.
Nhìn thấy thái độ của hai vị này, trong lòng Tô Mạn và huyện trưởng Triệu vui vẻ, đều đoán được đây chắc chắn là có tin tức tốt.
Quả nhiên, bí thư Hải cười nói: “Ngày hôm qua mở họp suốt đêm, nói về vấn đề của mọi người một chút. Ông Lâm vì mọi người cố gắng tranh luận thật lâu. Cuối cùng để Nam Bình của mọi người làm một đơn vị kiểu mẫu. Hạng mục quê hương đồ gia dụng Nam Bình, chúng tôi sẽ báo cáo tới tỉnh. Nhưng không phải bây giờ, chúng tôi còn phải xem công tác ở giai đoạn trước của mọi người làm thế nào. Không có một thành tích tốt, chúng tôi báo lên rồi cũng không thể được tỉnh coi trọng. Nhưng chuyên khu bên này trợ giúp mọi người không ít đâu. Về sau tất cả đơn vị của chuyên khu bên này, đều sẽ sử dụng đồ dùng trong nhà của xưởng gia dụng Nam Bình, mặt khác, chuyên khu sẽ cung ứng con đường tranh thủ mấy đơn vị của thành phố lâu dài. Những điều kiện khác mà mọi người đề cập tới, chuyên khu bên này cũng sẽ cố gắng sắp xếp tốt, mọi người đem quảng cáo cần viết đến bộ tuyên truyền của chuyên khu đi.”
Tô Mạn và huyện trưởng Triệu vui đến khóc —— Đã thành.
Hai người đỏ con mắt, giọng nói huyện trưởng Triệu nghẹn ngào: “Cảm ơn các lãnh đạo chuyên khu giúp đỡ Nam Bình chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ dẫn dắt dân chúng Nam Bình tích cực cố gắng, đi đến con đường làm giàu. Để tất cả các huyện nghèo khó của chuyên khu đều có thể giàu có cùng chúng tôi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng chuyên khu, hai người liền nở nụ cười.
Huyện trưởng Triệu vốn còn nghĩ bản thân mang theo mặt mũi với lãnh đạo, giả bộ uy nghiêm chút, bảo trì hình tượng cán bộ. Kết quả quá vui mừng, vẫn không để ý hình tượng cười méo cả miệng.
Chuyên khu bên đây thông qua, tương đương với quê hương đồ gia dụng đã bước ra một bước to lớn.
Đây cũng là bước đầu tiên thành công, sau khi Triệu Quốc Bình ông ta đến Nam Bình.
Bây giờ ông ta càng ngày càng tin tưởng vào kế hoạch quê hương đồ gia dụng.
Hơn nữa sau khi trải qua không ngừng thuyết phục lãnh đạo, bản thân ông ta cũng hiểu được việc mình làm bây giờ vô cùng vĩ đại. Đây không chỉ là vì dân chúng Nam Bình, càng vì dân chúng của những huyện khác. Bây giờ ông ta chính là một người tiên phong.
“Tiểu Tô, đợi lát nữa tới chỗ bên đó của lãnh đạo tỉnh, cháu cứ xem chú phát huy. Ngàn vạn lần không thể giống như ngày hôm qua được.”
Tô Mạn thầm nghĩ cháu cũng không định mở miệng. Đồ ngu mới có thể nói lung tung trước mặt một người mình không biết.
“Cháu nghe chú, cháu trông cậy vào chú đó.”
Lúc này trong đại viện cán bộ tỉnh ủy. Mấy lãnh đạo cũng đang đi chúc tết lẫn nhau.
Trưởng phòng Đổng quản lý về mặt văn hóa giáo dục đang đánh cờ với ông hàng xóm. Trưởng phòng Đổng là một trong phó chủ tịch tỉnh của tỉnh, nhưng cũng không thích bị người ta gọi là phó chủ tịch tỉnh, so ra thì, ông ta càng thích nghe người ta gọi ông ta là trưởng phòng Đổng. Bởi vì ông ta thích quản lý giáo dục hơn. Ông ta cảm thấy mình chính là một người làm giáo dục. Không phải lãnh đạo gì cả.