Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám xã viên của đội sản xuất Đại Kiều Loan đều biết Tô Mạn sắp rời đi, đến công xã làm cán bộ, còn do bí thư của công xã chỉ đích danh.
Chuyện này giống như một quả bom nổ tung trong đội sản xuất Đại Kiều Loan.
Dù sao cán bộ công xã trẻ tuổi như Tô Mạn, Đại Kiều Loan bọn họ xem như có một người.
Cho dù cháu trai thím Ngưu làm việc ở công xã, nhưng không phải người Đại Kiều Loan bọn họ. Hơn nữa, tuổi cũng không nhỏ như Tô Mạn.
Đừng nhìn chỉ là làm việc ở công xã, nhưng đối với đám xã viên có khả năng thấy cán bộ lớn nhất là đại đội trưởng đội sản xuất mà nói, cán bộ công xã đã là cán bộ rất lớn. Có thể quản rất nhiều chuyện, người ta đều tranh tới mức rách đầu mới có thể chen vào. Tô Mạn thì được chỉ đích danh sắp xếp vào.
Trong lòng không khỏi thán phục, cô giáo Tô đúng là có bản lĩnh.
Mọi người hâm mộ ghen tị, đồng thời cũng hơi kiêu ngạo. Dù sao cũng là cán bộ từ Đại Kiều Loan đi ra. Sau này bọn họ gặp đại đội khác, nói chuyện cũng tự tin hơn.
Nhưng mà rất nhanh, có người thở dài nói: “Sau khi cô giáo Tô rời đi, sau này xóa nạn mù chữ của tôi phải làm sao đây?”
Những lời này giống như sấm sét.
Sau này Tô Mạn rời đi, người nào kể chuyện xưa cho bọn họ.
Không còn hy vọng vào ngày này nữa.
Buổi tối khi Tô Mạn xóa nạn mù chữ cho mọi người, có xã viên hỏi cô: “Cô giáo Tô cô thực sự sẽ đi à? Đến công xã làm cán bộ sao? Vậy ngày mai còn kể không, sau này còn kể cho tôi nghe không?”
Câu hỏi này có thể hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Tô Mạn nói: “Các vị đồng hương, mỗi người trong chúng ta đều là một viên gạch của quốc gia, chỗ nào cần thì chuyển về chỗ đó, cho dù đi nơi nào, đều là góp một viên gạch xây dựng tổ quốc. Mọi người phải bình tĩnh. Mọi người yên tâm đi, công việc của tôi chắc chắn sẽ có người tới thay, sẽ không vứt bỏ như vậy. Công việc xóa nạn mù chữ, là một công việc lâu dài, trong đội càng coi trọng hơn mọi người. Hơn nữa tôi vẫn còn mấy ngày, trong mấy ngày này tôi sẽ làm tiếp tục làm tốt công việc, mãi đến khi có người tới thay công việc của tôi.”
Đầu tiên cô nói ra một đống đạo lý khiến người ta không nói nên lời, lại đảm bảo với mọi người, biểu lộ quyết tâm. Đám xã viên này lại càng không phản đối. Cô giáo Tô rời đi, là công xã chỉ đích danh, không thể không đi. Hơn nữa cô giáo Tô cũng đảm bảo làm tốt chức vị của mình cho đến ngày cuối cùng, còn có người tới dạy thay cho cô nữa.
Chuyện này khiến trong lòng mọi người dễ chịu hơn, lại bắt đầu hâm mộ Tô Mạn còn trẻ tuổi có thể đến bên công xã làm cán bộ, đám nhóc nhà mình thì vẫn ở trong đất làm ruộng kiếm công điểm.
Không biết nhà họ Tô nuôi con kiểu gì, hai đứa con gái đứa sau giỏi hơn đứa trước.
Vì thế Lý Xuân Hoa phát hiện, vậy mà có thêm bạn bè.
Lúc trước trong đội không có mấy ai để ý tới bà, bây giờ khi bà đi trên đường khoe con gái nhà mình, vậy mà có nhiều người nghe, còn có người hỏi bà dạy dỗ thế nào được như vậy.
Dạy dỗ thế nào ư?
Lý Xuân Hoa đều không nói nên lời, đứa bé không phải đều nuôi thả ư, người nào cần dạy dỗ, chính bà đều là người mù chữ.
Về nhà hỏi Tô Mạn, những câu này nên trả lời thế nào, mới có vẻ mình biết cách dạy con.
Tô Thu Nguyệt vuốt mông ngựa nói: “Mẹ, đương nhiên là nói con gái đều giống như mẹ. Con và em gái giống y như mẹ, đều rất thông minh.”
Hiện giờ ở nhà không có địa vị gì, vẫn nên dỗ mẹ vui mới được.
Tô Mạn liếc cô ta một cái, hỏi: “Vậy con trai nhà chúng ta giống người nào?”
Tô Tam Trụ lập tức nói: “Anh cũng thông minh, đương nhiên là theo mẹ.” Trí tuệ của anh ta tuyệt đối là đứng đầu trong ba anh em.
Tô Thiết Sơn khụ hai tiếng.
Lý Xuân Hoa: “… Nhị Nha, con cảm thấy mẹ nên nói thế nào?”
Nếu như đã tiến vào hội liên hiệp phụ nữ, đương nhiên là Tô Mạn phải bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho công tác của mình: “Mẹ cứ nói với bọn họ, đối xử bình đẳng là giáo dục tốt nhất, không phân biệt trai gái, đều là con của mình, nuôi dưỡng thật tốt, trong nam nữ, luôn có một đứa có tiền đồ.”
Lý Xuân Hoa nghe thấy những lời này, tự tin hơn nhiều: “Mẹ chính là làm như thế! Mẹ đối xử với hai chị em con, tốt hơn đối với các anh trai con.”
Tô Mạn nói: “Mẹ, mẹ không cần nói như thế, sau này đối với cháu trai cháu gái cũng cần phải như nhau. Cho dù sau này các chị dâu sinh con trai hay là con gái, mẹ đều phải biểu hiện rất vui vẻ, lúc này mới khiến người ta tin.”
Chị dâu cả Lâm Tuyết Cúc không vừa ý: “Con gái có thể giống như con trai được sao?” Cô ta vì vừa vào cửa sinh ra con trai, cho nên mới tự tin như vậy. Không thể để em chồng út này lừa.