Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cái này nhưng khiến người ta hâm mộ vô cùng. Cả nhà đều là công nhân, tỉnh thành cũng không có bao nhiêu gia đình như vậy.
Dù sao con người luôn so xem có nhiều chức vụ không.
Một thợ cả lại hỏi: “Không phải là ông có quan hệ với lãnh đạo xưởng các ông đấy chứ?”
Chủ nhiệm Thái nói: “Gì hả, trong xưởng chúng tôi mới không có kiểu đó đâu, trong xưởng chúng tôi còn nhiều gia đình như vậy mà. Không có cách nào, ai bảo Nam Bình chúng tôi thiếu người mới chứ. Trong xưởng chúng tôi không thiếu đơn đặt hàng, chỉ thiếu công nhân làm việc, một tháng đều phải tuyển hơn hai trăm người đấy.”
“Ôi ồ.” Có người kinh hô.
“Hơn nữa đãi ngộ trong xưởng chúng tôi cũng tốt, tiền lương của công nhân trong xưởng chúng tôi xấp xỉ các ông, nhưng mà mỗi tháng đều có phát tiền thưởng. Trên cơ bản đều có. Lãnh đạo xưởng nói, yêu cầu cao với chúng tôi, chúng tôi làm tốt, nhất định sẽ thưởng cho chúng tôi. Có đôi khi bận rộn, tiền thưởng một tháng cầm được còn muốn nhiều hơn tiền lương.”
Lại là một trận kinh hô.
“Trong xưởng chúng tôi thường xuyên ăn thịt heo. Chúng tôi bên đó nuôi nhiều heo lắm. Lãnh đạo trong xưởng với công xã bên đó mua heo về, toàn bộ đều là heo lớn mập mạp. Màu thịt đỏ đó nướng này, hầm canh này… Những món cung ứng này đều rẻ hơn bên ngoài một nửa. Còn không cần phiếu thịt. Đều là trong xưởng trợ cấp cho chúng tôi.”
Một đống người nuốt nước miếng. “Ăn như vậy, trong xưởng không tiếc sao?”
“Sao phải luyến tiếc chứ, lãnh đạo xưởng chúng tôi nói, phải bảo đảm thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc tốt được. Dù cho chúng tôi ăn, chỉ cần chúng tôi chịu làm việc, ăn nhiều hay ít trong xưởng cũng chịu được. Trong xưởng tình nguyện kiếm tiền ít, cũng không để công nhân đói bụng làm việc.”
Lời này nhưng khiến cho người ta cảm động vô cùng, lãnh đạo xưởng Nam Bình này thật sự là người tốt.
…
Dựa theo sự miêu tả của chủ nhiệm Thái, công nhân của xưởng gia dụng tỉnh thành cảm thấy cuộc sống của mình trải qua tương đối khó coi.
Đã lâu không ăn thịt, không phải không có tiền mua, là bình thường chủ yếu mua không được, đến hợp tác xã trễ, trên cơ bản sẽ không mua được thịt. Trong xưởng bên này cung ứng cũng ít. Nếu muốn ăn một bữa thịt ngon, thì phải đi tiệm cơm quốc doanh. Nhưng tiệm cơm quốc doanh cũng quá mắc. Tuy rằng bọn họ cũng không thiếu tiền tiêu, nhưng bình thường cũng tiết kiệm. Nói mua một món lớn cho người trong nhà còn được, vì ăn thịt tốn nhiều tiền như vậy, cũng thật luyến tiếc.
Đều là công nhân, đều làm đồ gia dụng, chênh lệch có phải cũng quá lớn hay không.
Sau khi công nhân phân xưởng nghe xong dưa, trong chớp mắt lại đi khoe khoang với người chưa từng nghe qua. Về nhà còn muốn thổi phồng với người trong nhà. Kể rằng gia đình người ta sống tốt cỡ nào, trong tỉnh chúng ta còn không sống thoải mái bằng huyện người ta.
Còn nói phòng ốc trong xưởng người ta ở cũng thoải mái. Ký túc xá đơn đều là phối trí cao cấp. Lãnh đạo xưởng người ta vô cùng coi trọng công nhân, bảo vệ công nhân.
Khi thổi phồng đều là một trận thổn thức, sau khi thổi phồng xong, không nhịn được cảm khái, sao lại không có mệnh tốt như vậy đến xưởng gia dụng Nam Bình chứ.
Còn có người tìm chủ nhiệm Thái hỏi thăm, nói trong nhà có đứa nhỏ không có việc làm, nếu đến xưởng gia dụng Nam Bình, có thể vào hay không.
Chủ nhiệm Thái cũng gọn gàng dứt khoát nói: “Vậy đương nhiên không được đâu. Xưởng gia dụng chúng tôi nhận người cũng có quy củ, trước tiên phải vào trường nghề mộc. Mà bây giờ trường nghề mộc chỉ nhằm vào người Nam Bình chúng tôi, hoặc là người nhà trực hệ của công nhân viên chức. Kiểu tuyển công nhân vượt quá giới hạn này, thủ tục rất rườm rà, trong huyện cũng không đồng ý.”
Nghe nói như thế, mọi người lại tiếc nuối một hồi. Còn tưởng rằng có thể để đứa nhỏ của mình đến xưởng gia dụng Nam Bình làm công nhân. Tuy rằng ở huyện, nhưng chỉ cần sống tốt, ở nơi nào không phải cũng giống nhau sao?
Đương nhiên, cũng có người cảm thấy chủ nhiệm Thái đang ba hoa, cảm thấy xưởng gia dụng Nam Bình cho dù coi như tốt đi nữa, có thể khảo sát xem có bằng nhà máy thép không? Nhà máy thép tỉnh thành người ta cũng không tốt như vậy.
Chủ nhiệm Thái cũng không cãi cọ với người ta. Vẫn đợi cho đến tháng mười một, khi phát tiền lương, mọi người mới nhận ra sự khác biệt.
Tiền lương của một vài công nhân rõ ràng phải nhiều hơn lúc trước. Hơn mấy đồng lận. Chuyện tiền lương tăng lên này cũng không nghe người ta nói.
Có người chạy tới phòng tài vụ trong xưởng bên kia ồn ào. Nói trong xưởng như vậy là xằng bậy, không tôn trọng ý kiến của tập thể, tăng tiền lương cũng không trưng cầu ý kiến của người trong xưởng.