Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Như vậy so sánh ra, còn không bằng để nhà xưởng bọn họ sản xuất thay. Dù sao còn có thể kiếm một ít.
Nhưng nếu muốn xây dựng một phân xưởng ở tỉnh thành, về sau xưởng gia dụng Nam Bình bọn họ sẽ khiến họ nghẹn khuất chết mất thôi.
“Xưởng trưởng Tôn, ông sao vậy?” Tô Mạn nhẹ nhàng hô một tiếng.
Xưởng trưởng Tôn day cái trán của mình một hồi: “Tôi có hơi mệt, gần đây trong xưởng bận quá. Xưởng trưởng Tô, xin lỗi, tiếp đón không chu toàn. Hôm nay còn dự định mời cô ăn cơm.”
“Không cần không cần, tôi còn muốn đi xem miếng đất đó của tôi, cơm thì không ăn đâu. Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, thân thể là tiền vốn cách mạng, đừng để quá mệt mỏi.”
Tô Mạn cười nói xong, xách túi phóng khoáng rời đi.
Trước khi đi còn đi xem phân xưởng sản xuất thay do chủ nhiệm Thái quản lý. “Chủ nhiệm Thái, để chú một mình ở bên này không thể về nhà, vất vả cho chú rồi.”
Chủ nhiệm Thái kích động nói: “Không vất vả, làm việc vì nhà xưởng, là bọn chú nên làm.”
Tô Mạn cười nói: “Tư tưởng giác ngộ này của chú rất đáng khẳng định, tiền thưởng cuối năm không thể thiếu của chú.”
Bên cạnh có công nhân vừa nghe vậy, hâm mộ đỏ mắt. Mở miệng ngậm miệng chính là tiền thưởng.
Tô Mạn lại nói: “Nhưng mà vất vả cũng là tạm thời thôi. Đầu năm chúng ta xây trên miếng đất đó của tỉnh, chuyện sản xuất của chúng ta cứ tự mình làm, không cần bên này nữa.”
Gì, không cần bọn họ nữa?
Thợ cả bên cạnh suýt chút nữa đập vào tay.
Sau đó Tô Mạn cũng không nói tiếp, khích lệ chủ nhiệm Thái vài câu rồi rời đi.
Để lại các công nhân lòng tràn đầy kinh ngạc. Công nhân ấy không nhịn được, nhanh chóng hỏi chủ nhiệm Thái vừa nãy xưởng trưởng Tô nói có ý gì. Nói gì mà xây trên đất rồi, thì không cần bọn họ nữa? Nam Bình còn muốn xây dựng ở tỉnh thành? Là thành lập nhà xưởng sao?
Thật ra chủ nhiệm Thái cũng không biết nói đó xây cái gì. Cho nên dứt khoát nói theo ý của Tô Mạn: “Tôi cũng không rõ nữa, nhưng mà xưởng trưởng nói xây lên rồi có thể tự mình sản xuất, có lẽ là muốn làm sản xuất.”
Vậy chắc chắn là nhà xưởng rồi. Nam Bình đây là muốn mở phân xưởng ở tỉnh thành!
Tin tức ấy đối với những người này mà nói, cũng không phải là tin tức tốt.
…
Tô Mạn phất phất tay bước đi, nhưng khiến người của xưởng gia dụng bên này buồn bực vô cùng. Mọi người làm việc cũng không còn lòng dạ gì, lén lút truyền tin tức xuống dưới.
Nam Bình muốn xây dựng phân xưởng ở tỉnh thành, sau này sẽ không cần bọn họ đến giúp đỡ sản xuất nữa. Tiền thưởng gì đó cũng không tới lượt bọn họ.
Cảm giác mới vừa chen bể đầu vào trong cửa, đã bị người ta đuổi ra ngoài, trong lòng làm sao cũng cảm thấy không cam lòng.
Vì thế chờ khi Tô Mạn tới miếng đất trống của mình, trong phân xưởng của tỉnh thành bên này đã lan truyền tin tức này ra.
Lúc này Tô Mạn đang ngồi trên ghế lái, nghĩ đủ loại tình huống vừa nãy của xưởng gia dụng tỉnh thành, trong lòng cô đã suy xét làm thế nào chỉnh đốn và cải cách tốt nhà xưởng này.
Tuy rằng vẫn chưa trở thành phân xưởng của Nam Bình, nhưng nếu Tô Mạn đặt mục tiêu rồi, thì sẽ không thu hồi.
Chỉ có biến xưởng gia dụng tỉnh thành thành phân xưởng của Nam Bình, sau này ngành sản xuất đồ gia dụng của cả Hồ Giang, sẽ chỉ có biết tiếng tăm của Nam Bình.
Cô mới có thể tích hợp toàn bộ tài nguyên của Hồ Giang, mở phân xưởng, không ngừng tích lũy tài nguyên, đi tranh cao thấp với hai con quái vật lớn xưởng gia dụng thủ đô, xưởng gia dụng Thượng Hải.
Muốn làm, đương nhiên chính là phải làm tốt nhất cả nước.
Trông thấy xe vây quanh miếng đất thật to của mình dạo qua một vòng, tâm trạng Tô Mạn vui sướng.
Tốt lắm, địa phương đủ lớn. Cách phân xưởng của xưởng gia dụng tỉnh thành gia bên này cũng chỉ có nửa tiếng đường xe. Sau này phân xưởng xây lên, bên này chính là kho hàng lớn của xưởng gia dụng Nam Bình.
Tô Mạn xem đất xong, lại lái xe đến cổng đại học Hồ Giang.
Vẫn là vị trí cũ, xe jeep dừng lại, lại hấp dẫn ánh mắt của các sinh viên. Xem thời gian, vừa lúc là thời gian ăn cơm trưa còn chưa vào học.
Tô Mạn ngắm một vòng, lại tìm một sinh viên nam lái xe đạp giúp đỡ.
Sinh viên nam ngượng ngùng à một tiếng, vội vàng lái xe chạy đi.
Không bao lâu, Thôi Hướng Bắc đổ mồ hôi đầy đầu chạy ra.
Trông thấy Tô Mạn đứng ở bên cạnh cửa xe, anh cười tiến lên: “Tô Mạn, đúng là em đến!”
Lần này anh nghe miêu tả, đã biết là Tô Mạn. Ngay cả cơm cũng không ăn, bỏ chạy lại đây. “Sao em có thời gian lại đây vậy?”