Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699 - Hoàn Toàn Không Giống Nhau

Chương 699 - Hoàn toàn không giống nhau
Chương 699 - Hoàn toàn không giống nhau

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Mạn nói: “Chiều anh ấy không phải là điều nên làm à? Em cũng chiều anh ấy, anh à, anh bớt bắt nạt anh ấy lại đi.”

Tô Tam Trụ: “…” Coi như anh ta đã hiểu, phụ nữ nhà họ Tô không phải không biết thương xót người khác, mà là không thương xót đàn ông nhà họ Tô.

Đợi lúc hai người ngồi xuống sofa, Lý Xuân Hoa đã hỏi hết tất cả tình hình nhà Thôi Hướng Bắc.

Bà cảm thấy điều kiện rất tốt. Cha là quân nhân, là một người chính trực. Mẹ làm trong bệnh viện của quân khu, là một người có kiến thức. Cha mẹ chồng là một người dễ sống chung. Tiểu Bắc lại còn là con một trong gia đình, sẽ không có vấn đề chị dâu em chồng. Điều kiện bản thân lại còn ưu tú như thế nữa. Rất được, rất hợp. Bà vô cùng thích.

Lý Xuân Hoa thích thì Tô Thiết Sơn đương nhiên cũng thích.

Thế là lần đầu tiên Thôi Hướng Bắc đến thăm thì đã có được sự yêu thích của cha mẹ người yêu. Đến giờ làm cơm, bà vui sướng hài lòng xuống bếp nấu cơm thật ngon cho con rể tương lai ăn.

Tô Tam Trụ lén kéo tay Thôi Hướng Bắc, nói với Thôi Hướng Bắc: “Tôi nói cho cậu biết, chuyện này tôi có kinh nghiệm, lần đầu gặp cha mẹ đằng gái thì nhất định phải ăn nhiều vào. Ăn như kiểu sắp chết đến nơi ý, như thế thì cha mẹ vợ mới cảm thấy cậu giữ mặt mũi cho bọn họ.” Mới là lạ, lần trước anh ta đến nhà cha vợ chơi, ăn hơn một bát cơm đã bị mẹ vợ nhăn mặt.

Mặc dù Thôi Hướng Bắc trước mặt Tô Mạn rất hiền lành, trước mặt người lớn cũng tỏ ra rất thành thực, nhưng trước mặt anh vợ vẫn rất minh mẫn. Anh lấy một loại dáng vẻ “anh cảm thấy tôi rất ngốc à” nhìn Tô Tam Trụ: “Được, em biết rồi.”

Đến lúc ăn cơm, Tô Tam Trụ cứ nhìn chằm chằm Thôi Hướng Bắc, chuẩn bị nhìn Thôi Hướng Bắc phạm lỗi. Kết quả Thôi Hướng Bắc ăn từ từ chậm rãi, vừa ăn vừa khen ngợi: “Tay nghề của thím rất giỏi, nấu đồ ăn rất ngon, còn ngon hơn cả tiệm cơm quốc doanh nữa.”

Trong lòng Lý Xuân Hoa vui như nở hoa: “Ngon thì ăn nhiều một chút. Nhà thím không thiếu ăn đâu.” Rồi lại sai bảo Tô Tam Trụ: “Thằng ba, đi xới cơm cho Tiểu Bắc.”

“…” Tô Tam Trụ ghen tỵ chết mất, cha mẹ vợ mới chính là cha mẹ ruột, người mà mình gặp kia, chắc chắn là giả.

Thôi Hướng Bắc ăn nhiều quá, đến lúc đi bắt xe rồi mà vẫn còn no.

Tô Mạn cười xoa bụng anh: “Có đáng không?”

“Đáng chứ, dỗ cho cha mẹ em vui là việc nên làm mà.”

Tô Mạn nói: “Sau này em đến nhà anh, không thể làm nổi dạng hi sinh này giống như anh.”

Thôi Hướng Bắc mừng rỡ: “Tô Mạn, em thực sự đồng ý đến nhà anh gặp người lớn sao? Em không cần học theo anh đâu, mẹ anh chắc chắn sẽ thích em, cha anh… Cha anh thì đến cả anh ông ấy cũng không thích lắm.”

Tô Mạn cười đáp: “Đợi sau này có cơ hội đi.”

Thôi Hướng Bắc vui mừng muốn ôm lấy Tô Mạn. Nhưng mà đây là trạm xe không thích hợp lắm.

Tô Mạn lại lấy chiếc đồng hồ quả quýt hôm qua cô lấy về từ trong túi ra: “Cầm lấy đi, sau này không cần quá nhớ em.”

Thôi Hướng Bắc cẩn thận đặt lên ngực, trong lòng thầm nghĩ làm sao mà khống chế nổi cảm xúc này.

Tới khi lên xe, anh còn mở cửa sổ ra nhìn Tô Mạn. Anh cảm thấy nhìn rồi lại muốn nhìn thêm nữa. Sau này lại có một khoảng thời gian không thể gặp nhau rồi.

Cho đến khi xe rời khỏi trạm, không nhìn thấy gì nữa anh mới thở dài, dựa vào lưng ghế. Sau đó anh nhớ ra cái đồng hồ quả quýt mà Tô Mạn đưa cho, mở ra theo thói quen.

Bỗng nhiên nhìn thấy bên trong đồng hồ có dán một tấm hình.

Đó là một bức ảnh thẻ, tóc Tô Mạn ngắn mặc thêm áo công nhân của xưởng gia dụng Nam Bình, trên mặt có một nụ cười mỉm đầy tự tin.

Anh cười thỏa mãn, đưa ngón tay cái ra vuốt thẳng tấm ảnh.

Một bên khác, Tô Tam Trụ đang hẹn hò với người yêu.

Mặc dù anh ta rất bận nhưng mỗi tuần đều có một ngày nghỉ ngơi để ở bên người yêu. Đặc biệt là hôm nay sau khi bị trong nhà đả kích, anh ta rất muốn tìm người yêu để nói chuyện.

“Haiz, em nói xem rốt cuộc là cha mẹ vợ thích người ăn nhiều hay là người ăn ít? Có phải mẹ em không thích anh lắm đúng không?”

Từ Tiểu Lệ đáp: “Chuyện này không giống nhau, điều kiện nhà anh tốt hơn nhà em.”

Tô Tam Trụ nói: “Nhưng anh em cũng ăn khá nhiều mà.” Điều kiện không tốt mà ăn nhiều thế!

Thật ra hôm đó anh ta thực sự muốn lên mặt một chút, kết quả xảy ra vấn đề. Vậy nên mới đưa ra ý kiến tồi cho Thôi Hướng Bắc.

Ai mà biết được đối xử hoàn toàn không giống nhau.

Bình Luận (0)
Comment