Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 706 - Chương 706 - Ai Được Lợi Nhiều Hơn

Chương 706 - Ai được lợi nhiều hơn
Chương 706 - Ai được lợi nhiều hơn

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Chẳng phải do tôi quan tâm các ông sao, nghĩ đến việc toàn là các đơn vị anh em. Nếu các ông đã có suy nghĩ như thế thì tôi đâu thể không nể mặt các ông, không thể để các công nhân buồn bã. Lỡ như bọn họ lại gây chuyện gì nữa, chẳng phải sẽ ầm ĩ lớn à? Tôi đều vì hòa bình của xưởng cả mà.”

“…”

Tô Mạn cảm thấy nói nữa thì lão Tôn sẽ tức đến phát ngất. Nếu như tức đến nỗi phải vào viện thì chuyện này thực sự không thể đàm phán thành công rồi, vậy nên cô vội vàng lấy cho ông ta một cốc nước nóng: “Ông đừng nổi nóng, chúng ta đàm phán trong hòa bình nhé, tức đến chết rồi thì làm sao? Chúng ta tới đây có phải vì cãi nhau đâu, nếu không thì lãnh đạo xưởng các ông đã đến đây họp bàn rồi. Chúng ta nói chuyện tỉ mỉ đã rồi các ông đưa ra quyết định nhé?”

Xưởng trưởng Tôn bị sự thay đổi thái độ của cô làm cho quay cuồng, trong nháy mắt đến cả cơn tức cũng không thể bộc phát nữa. Ông ta cầm cốc nước lên uống, kết quả là nước quá nóng khiến cho miệng bị bỏng luôn.

Tô Mạn: “…”

Đợi khi các lãnh đạo xưởng nhận được thông báo, vội vã từ nhà chạy tới thì xưởng trưởng Tôn đã chỉ còn chút tinh thần thôi. Nhìn dáng vẻ có chút tang thương của người già, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng chua xót.

Xưởng phó Lý nói: “Xưởng trưởng Tô, cô và xưởng trưởng Tôn nói chuyện gì rồi, ông ấy làm sao vậy?”

Tô Mạn đáp: “Uống nước vội quá, bỏng rồi.”

Các lãnh đạo xưởng: “…”

Với tư cách là xưởng phó sản xuất, xưởng phó Lý cũng rất có tiếng nói trong xưởng. Lúc này xưởng trưởng Tôn không tiện nói chuyện, ông ta dứt khoát chủ trì cuộc họp.

“Xưởng trưởng Tô, tình hình trong xưởng của chúng tôi chắc cô cũng đã biết rồi đúng không.”

Tô Mạn thở dài: “Tôi đã biết rồi, chuyện này làm ầm lên thật sự không tốt chút nào.”

Xưởng phó Lý nói: “Xưởng trưởng Tô, hôm nay công nhân gây chuyện, thật ra xưởng các cô cũng có một phần trách nhiệm. Chủ nhiệm Thái kia của các cô, cả ngày ở trước mặt công nhân khoác lác rằng đãi ngộ công nhân của xưởng các cô tốt.”

Tô Mạn hỏi với vẻ mặt đầy thắc mắc: “Ông ấy khoác lác cái gì?”

“Chuyện tiền thưởng thì chúng tôi không nói nữa, ông ta nói nhà ăn của các cô một tuần ăn một bữa thịt, còn nói số thịt đó của các cô đều không cần phiếu thịt, còn có giá rẻ hơn một nửa so với bên ngoài. Ông ta còn nói các người đón Tết đón lễ đều phát phúc lợi cả.”

“Những thứ đó đều không khoác lác, đều là sự thật cả.”

Xưởng phó Lý: “…… Được, thật giả thì chúng tôi cũng không nói nữa, nhưng ông ta không nên nói trước mặt công nhân như thế.”

“Con người ông ấy rất có ý thức trong việc tôn vinh tập thể, rất tán đồng với xưởng của mình, cho nên gặp người là thích nói, công nhân trong xưởng nhiệt tình, chúng tôi cũng không thể cứ không cho ông ấy nói được, vả lại chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì không thể cho người khác biết được.”

Xưởng phó Lý sắp không nhịn nổi nữa rồi: “Được, những chuyện này chúng tôi cũng không nói nữa, trực tiếp nói chuyện phân xưởng. Vốn dĩ xưởng trưởng Tô, cô từ chối đề nghị của chúng tôi trong điện thoại là được rồi, chúng tôi cũng dễ nói chuyện với công nhân hơn. Nhưng mà bởi vì cô chấp nhận trong điện thoại rồi, dẫn đến bây giờ chúng tôi rất bị động.”

Tô Mạn càng vô tội hơn rồi: “Là các người bảo chủ nhiệm Thái gọi điện thoại cho tôi, bây giờ còn trách tôi đồng ý nữa. Thế nếu như lúc đó tôi từ chối rồi, có phải các người lại cảm thấy tôi khinh thường các người? Vừa nãy tôi còn nói với xưởng trưởng Tôn rằng tôi xem thường xưởng các người, ông ta còn nổi cáu với tôi.”

“……” Xưởng phó Lý nhìn sang xưởng trưởng Tôn.

Lúc này xưởng trưởng Tôn hít một hơi, nói: “Không cần nói nhiều, tóm lại chuyện này, chúng tôi không đồng ý! Phân xưởng là điều không thể, xưởng gia dụng tỉnh thành của chúng tôi mãi mãi không thể trở thành phân xưởng của xưởng khác được.”

“Thế các người gọi tôi qua đây làm gì, cơm trưa tôi cũng chưa ăn được, bây giờ bụng đói, chỉ vì đến xem sắc mặt của các người?” Tô Mạn nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Vốn dĩ tôi cũng nể mặt hai bên chúng ta nên mới đồng ý chấp nhận các người làm phân xưởng, có lòng tốt qua đây thương lượng, thế mà bây giờ các người có thái độ như thế này, giống như chúng tôi ăn hời của các người vậy, thế thì tôi phải nói rõ ràng rạch ròi với các người, để các người xem thử sau khi trở thành phân xưởng, ai được lợi nhiều hơn.”

Bình Luận (0)
Comment