Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn khẽ cười: “Mũ trên đầu chúng tôi còn ít sao? Lãnh đạo nào mà không phải là mũ của chúng tôi. Mặt bánh, làm càng lớn thì phân mới càng nhiều được.” Cô nói rồi vẽ hai vòng tròn lên bảng đen, một vòng lớn, một vòng nhỏ.
“Mặt bảnh nhỏ này chính là xưởng gia dụng tỉnh thành bây giờ.”
Cô lại chia ra một phần trên mặt bánh lớn: “Phần này chính là xưởng gia dụng tỉnh thành trong tương lai. Mọi người xem thử, bên nào lớn hơn? Thêm một cái mũ cũng không đồng nghĩa với việc nó trở nên nhỏ hơn, cũng không đồng nghĩa với việc việc mà mọi người quản lý ít đi. Mà là đồng nghĩa với việc nó phát triển lớn mạnh hơn! Tôi có thể đảm bảo, ban lãnh đạo giữ nguyên không thay đổi, người nào làm tốt còn có thể có cơ hội điều động đi xưởng chính. Điều này chứng minh mọi người sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
Mấy người đều nhìn bảng đen đó, trong lòng đang lẩm bẩm chuyện này.
Xưởng phó Lý nói: “Đừng nói toàn là lợi ích của chúng tôi, nếu như Nam Bình các cô không có lợi thì cô cũng sẽ không đến đây.”
Tô Mạn nói: “Tôi không phải là người thực dụng như vậy, tôi là một người trọng tình cảm. Tôi không muốn có một ngày xưởng gia dụng tỉnh thành vì chúng tôi mà không thể tồn tại được. Đương nhiên, cũng có một phần lợi ích, chúng tôi có thể không cần tuyển công nhân, cũng tiết kiệm được chút phí xây dựng. Nhưng đem ra so sánh thì lợi ích này cũng không tính là gì cả.”
Xưởng trưởng Tôn cảm thấy bản thân thật sự già rồi. Người già có chút không theo kịp suy nghĩ của những người trẻ tuổi này rồi. Ông ta nhìn Tô Mạn với khuôn mặt từng trải: “Cô chỉ biết những lợi ích này, nhưng cô có biết không, xưởng gia dụng này ban đầu cũng là do một tay chúng tôi xây dựng nên. Trở thành phân xưởng thì nó sẽ không còn……”
Người già nói mãi nói mãi thì mắt đỏ cả lên.
Những người khác cũng xúc động lây, tâm trạng cũng rất chán nản. Họ biết những việc này quả thực là tốt, thật ra từ sâu trong đáy lòng họ cũng rất muốn nói giống như Tô Mạn nói, làm cho xưởng phát triển lớn mạnh, cho dù là một phân xưởng, nhưng mà phân xưởng của họ đủ lớn, thế thì cũng nở mặt nở mày hơn so với xưởng độc lập bây giờ. Nhưng nếu thật sự đi đến bước này, ai cũng không có cách nào vui mừng thật sự được.
Bầu không khí chốc lát trở nên trầm lắng.
Tô Mạn ngạc nhiên đến ngây người, cô thật sự không có cách nào hiểu được cảm xúc này. Nói ra thì xưởng đồ gia dụng Nam Bình cũng do một tay cô xây dựng nên, tâm huyết bỏ vào đó cũng không ít, nhưng nếu như có một ngày nào đó nhà nước nói phải đổi tên cho nó, biến nó thành xưởng lớn cấp quốc gia, cô nhất định sẽ không nói lời nào, còn bắn pháo hoa nữa cơ.
Đương nhiên, lúc này cô phải biểu hiện như mình cũng cảm động lây. Lúc bàn chuyện làm ăn, khách hàng bàn lợi ích, bạn phải bàn lợi ích với họ. Khách hàng nói tình cảm thì bạn cũng phải cố gắng chơi bài tình cảm. Cô đi đến, xách ấm nước nóng rót nước cho xưởng trưởng Tôn: “Đồng chí Tôn, tôi hiểu tâm trạng của ông. Cũng giống như tôi nói vừa nãy, Nam Bình thật sự do một tay tôi xây dựng nên. Nhưng mà con cái lớn rồi, cũng phải có thêm trưởng bối chứ. Hoặc là cha vợ, mẹ vợ, hoặc là cha chồng, mẹ chồng, có phải không? Không lẽ đứa con chính tay mình nuôi lớn, bởi vì không nỡ mà không cho chúng kết hôn lập gia đình sao? Tình yêu sâu nặng của cha mẹ phải nghĩ cho tương lai lâu dài của con. Thân làm cha làm mẹ, có không nỡ hơn đi nữa, cho dù mình đau buồn, nhưng nhìn con cái hạnh phúc là được rồi, không phải sao?”
“Ông vẫn là xưởng trưởng, một ngọn cỏ một gốc cây ở đây cũng sẽ không đổi. Bảng hiệu chúng ta cũng sẽ không đổi, chúng ta cứ thêm hai chữ Nam Bình phía trước là được rồi. Mọi người thấy thế nào? Điều động nhân viên trong xưởng, tôi cũng tôn trọng ý kiến của ông. Ông vẫn là xưởng trưởng Tôn của xưởng gia dụng tỉnh thành Nam Bình. Trong lòng có dễ chịu hơn không?”
Cô lại nói với những xưởng phó khác: “Mọi người cũng khuyên giải giúp, xưởng trưởng Tôn như thế này, nhìn vậy làm người ta không nỡ lòng.”
Mấy người xưởng phó: “……” Đúng là mèo khóc chuột phiên bản hiện thực.
Xưởng trưởng Tôn khịt mũi, đang chuẩn bị uống nước thì lại nhớ đến chuyện bỏng miệng lúc nãy. Tô Mạn nói: “Ấm nước này là nước ấm, không nóng, từ từ uống.”
Xưởng trưởng Tôn uống ít nước, trong lòng cũng cảm nhận được sự an ủi.
Tô Mạn cảm thấy chuyện cần làm cũng đã làm kha khá rồi, đe dọa dụ dỗ cộng chiêu tình cảm, thế nào cũng phải làm họ tiêu hóa, vì thế cô nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, lát nữa các công nhân tan làm rồi, cũng phải thông báo tin tức, hay là mọi người bàn bạc với nhau đi, chuyện này cần phải coi trọng tinh thần tình nguyện của mọi người. Chuyện này làm ầm đến bây giờ, chúng ta cũng phải có một kết quả. Nam Bình chúng tôi có uy tín, nói chấp nhận thì sẵn lòng chấp nhận. Trừ khi các người kiên định không muốn trở thành người một nhà với chúng tôi.”