Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Người gọi tới là Cố Thành, ông ta bảo năm nay mấy đứa nhỏ ở đơn vị không về, trong nhà vắng vẻ nên mời hai vợ chồng đến Hồ Giang đón năm mới.
Lý Thục Hoa liếc nhìn Thôi Vệ Quốc, Thôi Vệ Quốc chỉ nghiêm mặt không nói lời nào. Bà ta đồng ý: “Vừa hay tôi cũng định đến Hồ Giang thăm Tiểu Bắc, còn ông Thôi, chắc anh ấy không có thời gian đi đâu.”
“Ai bảo anh không có thời gian.” Thôi Vệ Quốc nói: “Anh có thời gian!”
Lý Thục Hoa: “...”
Chương trình học của Thôi Hướng Bắc vừa kết thúc, sau khi nói lời chúc mừng năm mới trước với các thầy cô, anh mau chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về huyện Nam Bình.
Đã lâu lắm rồi anh chưa được gặp Tô Mạn, nhớ nhung da diết. Tấm ảnh trong đồng hồ không biết đã bị anh lấy ra ngắm bao nhiêu lần.
Lúc Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc lên xe lửa tới Hồ Giang thì bên này Thôi Hướng Bắc cũng leo lên xe khởi hành về huyện Nam Bình.
Tô Mạn vốn muốn tới đón Thôi Hướng Bắc nhưng Thôi Hướng Bắc thấy trời có tuyết rơi mà lái xe thì không an toàn nên không báo thời gian cụ thể với cô, tự anh len lén chạy về huyện Nam Bình.
Đợi đến khi anh đến được phòng làm việc của Tô Mạn, Tô Mạn đã thấy anh trong dáng vẻ bị lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, tóc vương bông tuyết.
“Sao không báo với em một tiếng, em lái xe đến đón anh. Dù sao bình thường em cũng hay chạy qua tỉnh thành mà.”
Thôi Hướng Bắc đi tới để mặc cho cô ủ ấm tay mình, dù sao tay anh cũng ấm áp, không sợ khiến Tô Mạn bị lạnh.
“Trời lạnh thế này, em lại sợ lạnh, sao anh nỡ để em chịu tội, anh tự về cũng tiện.”
Tô Mạn nói: “Anh thật biết cách khiến em đau lòng.”
Hệ thống 789: “...”
Thôi Hướng Bắc cười híp mắt hôn lên trán cô một cái. Sau đó thả túi hành lý lên bàn trà, kéo khóa lấy đồ trong túi ra.
“Đúng rồi, anh có nhờ các bạn học gửi ít đặc sản ở vùng khác tới, gửi cho chú thím hết đấy, em xem thử xem chú thím có thích mấy món này không?”
Tô Mạn nhìn sơ qua những thứ anh nói, đều là đồ ăn cả. Cũng đúng, khoảng thời gian đầu năm, đồ ăn là vật phẩm quý giá nhất. Hơn nữa tất cả đều là đồ tốt: “Anh còn là sinh viên đấy, lãng phí thế làm gì.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Anh là người được nhận lương mà.” anh vừa nói vừa móc một bao thuốc lá ra: “Thuốc lá nước ngoài đấy. Đem về cho chú dùng thử.”
Tô Mạn: “Ngay cả cái này anh cũng kiếm được?”
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Đương nhiên, giáo viên trong trường anh có sinh viên nước ngoài tới, cậu ta biếu thầy anh. Thầy biết anh sẽ về đây đón năm mới nên cho anh một ít dùng thử.”
Tô Mạn nghe có sinh viên ngoại quốc trong trường cũng không cảm thấy có gì lạ. Dù sao thời này cũng có rất nhiều giáo sư du học từ nước ngoài về.
Chỉ có điều vào thời gian này, người ngoại quốc không thể dễ dàng vào nước. Dẫu sao cũng không dễ như sau này. Tới được đây chắc chắn phải thông qua sự chấp thuận của nhà nước, xác nhận thân phận nhân viên nước ngoài bình thường của người đó. Bằng không đều bị coi là người làm nhiệm vụ đặc biệt.
Nghĩ tới việc hiện nay đã là năm sáu tư, Tô Mạn có chút gấp gáp trong lòng.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Tô Mạn cũng không định ở lại phòng làm việc nữa. Tuy cuối năm là thời điểm bộ phận sản xuất bận rộn nhất nhưng cô lại không nguyện ý đi làm.Trời lạnh, toàn thân cô khó chịu, lười di chuyển. Thế nên cô hiên ngang mang Thôi Hướng Bắc về nhà trước giờ tan làm.
Lý Xuân Hoa rất hoan nghênh khi Thôi Hướng Bắc đến nhà.
Nhìn quà cáp Thôi Hướng Bắc mang theo, Lý Xuân Hoa vui vẻ cười híp mắt. Thứ quan trọng không phải quà mà là thái độ của anh. Ba đứa con bà ta còn chưa có đứa nào mua nhiều đồ cho bà ta như vậy đâu.
“Tôi đã nói mà, Tiểu Bắc nhà chúng ta còn tốt hơn ba thằng kia nhiều.”
Để chào đón Thôi Hướng Bắc, tối đó cả ba người con không được mong ngóng đều về bên nhà.
Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ vốn đều sống trong huyện lý nên đi lại cũng tiện.
Còn Tô Nhị Trụ, do bên công xã không còn việc gì nữa, heo trong công xã bán hết rồi, heo con phải đợi đến mùa xuân năm sau mới bắt lứa mới, thế nên anh ta dứt khoát gói ghém hành lý tới huyện thành đón năm mới luôn.
Sau khi nhận được tin thì mau chóng đưa vợ con về nhà dùng cơm.
Tô Đại Trụ và Tô Nhị Trụ còn chưa được chứng kiến sự yêu thương của mẹ mình dành cho Thôi Hướng Bắc. Chỉ nghe chú ba oán giận qua mà thôi. Thế nên khi ngồi vào bàn cơm, nhìn khuôn mặt luôn treo nụ cười rạng rỡ của mẹ mình, nhìn dáng vẻ vui cười khanh khách của em gái. Ngay cả mấy đứa nhỏ nhà mình cũng bị kẹo sữa Thôi Hướng Bắc mang tới thu phục, lẽo đẽo chạy sau lưng anh gọi chú.
Lòng ba anh em chua lòm.