Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn thầm nghĩ khẩn trương cái gì, cho dù cha mẹ Thôi Hướng Bắc anh không đồng ý cho cô và Thôi Hướng Bắc ở bên nhau, cô vẫn muốn ở bên Thôi Hướng Bắc. Cô thích chính là Thôi Hướng Bắc, cũng không phải cha mẹ anh. Cho nên không có gì phải khẩn trương cả. Nhưng cô vẫn nói: “Ừ, có anh ở đây em sẽ không khẩn trương.”
Sau khi ăn xong Lý Xuân Hoa lén lôi kéo Tô Mạn: “Con đến tỉnh thăm dò tình hình trước, xem cha mẹ cậu ấy là loại người gì, rồi nói với mẹ bên đây một tiếng, mẹ phải chuẩn bị tốt. Xem coi lấy thái độ gì tiếp đãi bọn họ.”
Tô Mạn nở nụ cười, cứ bảo khi nào thì bà cụ coi trọng quy củ như vậy: “Thái độ còn có gì khác nhau sao?”
Lý Xuân Hoa nói: “Đương nhiên là có, nếu cha mẹ cậu ấy xem thường chúng ta tới từ địa phương nhỏ, mẹ cũng tỏ ra phách lối để bọn họ thấy chúng ta không phải người dễ ức hiếp. Nếu cha mẹ cậu ấy cực kỳ hòa khí, mẹ cũng nhiệt tình chiêu đãi, để người ta cảm nhận được thái độ thân thiện của chúng ta.”
Tô Mạn cười gật đầu: “Được rồi được rồi, lát nữa sau khi con thăm dò tình huống sẽ nói với mẹ ngay.”
Thôi Hướng Bắc bên này lập tức gọi một cú điện thoại đến tỉnh Hồ Giang bên đó.
Sau khi Cố Thành bên này biết Tô Mạn muốn tới chào hỏi thì vui tươi hớn hở nói với vợ chồng Thôi Vệ Quốc: “Ông Thôi à, anh cần phải biểu hiện thật tốt, vợ của con trai anh thật sự không tệ đâu.”
Thôi Vệ Quốc đắc ý trong lòng, trên mặt vẫn là nói: “Người trẻ tuổi, không thể luôn khen được, khen nhiều dễ kiêu ngạo. Cái gọi là kiêu binh tất bại, không thể để bọn nó kiêu ngạo.”
“Anh còn nhắc tới chuyện đánh giặc à, người ta là người làm kinh tế, nghe không hiểu lời lẽ cũ rích đó của anh đâu.”
Thôi Vệ Quốc lại nghẹn lòng. Con trai con dâu đều không đi đường cũ của bọn họ.
Lý Thục Hoa cũng rất coi trọng, còn cố ý hẹn Tôn Cầm đi cửa hàng bách hoá mua rất nhiều đồ làm quà cáp. Hai người còn thấy đồ gia dụng của xưởng gia dụng Nam Bình sản xuất.
Rất nhiều dân chúng chở đồ gia dụng về nhà. Còn có một vài đồng chí nông thôn cũng vận chuyển đồ gia dụng về. Miệng còn nhắc tới xưởng gia dụng Nam Bình là đơn vị tốt, để nông dân cũng có thể mua nổi đồ gia dụng.
Lý Thục Hoa nói: “Người yêu của Tiểu Bắc bọn chị cũng thật không tệ, là một đồng chí tốt vì nhân dân.”
…
Tô Mạn lái xe jeep, chở Thôi Hướng Bắc, một đường tiêu sái lái tới tỉnh thành.
Cũng may tuyết trên đường đã tan một chút, lái xe cũng tiện.
Chàng trai nhỏ ngồi bên cạnh, tâm trạng Tô Mạn sung sướng, khẽ ngâm nga một bài hát.
So với tâm trạng có chút khẩn trương của Thôi Hướng Bắc, có vẻ thoải mái hơn.
Thôi Hướng Bắc nói: “Tô Mạn, em không khẩn trương sao?”
Tô Mạn: “… Khẩn trương, cho nên em ca hát giảm bớt một chút. Sao có thể không khẩn trương chứ, em cũng sắp thở không nổi, đó chính là cha mẹ anh mà, ngẫm lại đã khẩn trương. Thôi Hướng Bắc, anh hát một bài cho em nghe đi, giảm bớt một chút.”
Thôi Hướng Bắc lập tức cảm thấy mình được Tô Mạn ỷ lại, vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này. Dù sao cơ hội này quá ít, lập tức hát lên hành khúc: “Hướng về phía trước! Hướng về phía trước! Hướng về phía trước! Đội ngũ chúng ta hướng tới mặt trời…”
Tô Mạn cũng biết bài hát này, cũng ngâm nga theo. Hai người không ngờ cùng nhau hát như thế, càng hát càng vui vẻ. Hoàn toàn quên mất cái gì gọi là khẩn trương.
Lúc trước Tô Mạn còn tưởng rằng cha mẹ Thôi Hướng Bắc ở nhà khách, lần này gặp mặt hẳn là cũng đến nhà khách đó. Kết quả sau khi tới tỉnh thành, Thôi Hướng Bắc bảo cô lái tới đại viện tỉnh ủy. Nói anh có một người chú làm việc ở bên cạnh, lần này hai người lớn đến bên đây nên ở nhờ trong nhà người ta. Lần này gặp mặt cũng qua bên đó.
Tô Mạn nhớ tới Thôi Hướng Bắc quả thật từng ở trong nhà họ hàng ở tỉnh thành đón năm mới.
Trong lòng cô theo bản năng lại hỏi: “Người chú đó của anh, họ gì?”
“Họ Cố.”
Tô Mạn: “…” Được, cũng không cần đoán người họ Cố này là ai. Khó trách lần đầu tiên phó tỉnh trưởng nhìn thấy cô, lập tức nhìn cô, còn trò chuyện với cô lâu như vậy. Nếu không phải con người cô rất thực tế, còn tưởng rằng xưởng gia dụng của mình có vầng sáng thần kỳ nào đó. Thì ra còn là bởi vì Thôi Hướng Bắc.
Ngược lại Tô Mạn không tức giận, cô là người thực tế, sẽ không cảm thấy mình được trợ giúp thì cảm thấy lòng tự trọng chịu đả kích linh tinh. Nếu có thể, loại đả kích này có thể nhiều một chút.