Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn cười nói: “Dì à, người như cháu có rất nhiều người, chân chính khó có được chính là những người như Thôi Hướng Bắc bọn họ. Người như anh ấy, là không thể thay thế. Người biết làm việc rất nhiều, nhưng người đầu óc thông minh, có thể học giỏi tri thức, quá khó có được.”
Lời này nhưng khiến Thôi Vệ Quốc ở bên cạnh không đồng ý. “Sinh viên quốc gia rất nhiều, làm sao sẽ không thể thay thế? Chú của cháu tuy rằng không đọc bao nhiêu sách, nhưng chú biết hàng năm quốc gia đều sẽ bồi dưỡng rất nhiều sinh viên. Tiểu Bắc hả chẳng qua là một trong số đó. Còn phải cũng có bản lĩnh công hiến cho quốc gia, làm ra chuyện lợi nước lợi dân, nếu chỉ biết học bài, mà không có tâm tư làm việc vì đất nước. Đọc có nhiều cũng là đọc vô ích.”
Lý Thục Hoa cũng không nhịn được muốn trừng mắt.
Cố Thành cũng đá Thôi Vệ Quốc một cái. Mặt Thôi Hướng Bắc cũng kéo căng rồi, nếu không có Tô Mạn ở bên cạnh, vậy tuyệt đối phải bùng nổ chiến tranh gia đình.
Tô Mạn thật sự không muốn tranh luận với cha anh Thôi Hướng Bắc, lần đầu tiên gặp mặt, hài hòa chút tương đối tốt. Cho nên cô chỉ cười nói: “Chú, chú nói cũng đúng, sinh viên rất nhiều, cũng không phải nói không thể thay thế.”
“Xem đi chú không nói sai mà.” Thôi Vệ Quốc lập tức cảm thấy mình tìm được bạn bè chung đội rồi. Vô cùng có tự tin.
Lý Thục Hoa: “…”
Cố Thành cũng kinh ngạc nhìn Tô Mạn, sau đó phản ứng lại, thầm nghĩ xong rồi, ông Thôi này lắm miệng, Tiểu Tô người ta đây là nhìn ra cha con bọn họ bất hòa, muốn bao che khuyết điểm. Chỉ ngóng trông ông Thôi đừng ồn ào lên.
Ngược lại Thôi Hướng Bắc không nói gì, dù sao Tô Mạn nói gì anh cũng cảm thấy có lý. Nếu cha anh hung dữ với Tô Mạn giống như đối với anh, anh sẽ dẫn Tô Mạn đi!
Tô Mạn cười nói: “Chú, vậy chú có thể trả lời cháu một vấn đề hay không. Sinh viên đã không còn quan trọng như vậy, thế hàng năm vì sao quốc gia phải tổ chức thi đại học? Vì sao hàng năm phải tốn nhiều tiền như vậy trợ cấp cho học sinh, bồi dưỡng học sinh chứ? Cháu biết, lúc trước còn đưa học sinh đi du học Liên Xô, hàng năm tốn không ít tiền. Đất nước chúng ta nghèo như vậy, làm gì phải tốn nhiều tiền như vậy ở mặt này chứ?”
Thôi Vệ Quốc thật ra cũng không phải không hiểu những thứ này, nói: “Vậy cũng là bởi vì đất nước ta cần những người này. Có vài công việc, cần sinh viên đến làm.”
Tô Mạn nói: “Cháu vẫn có hơi không đồng ý, ví dụ như lấy chuyện xưởng gạch hồi trước của Thôi Hướng Bắc mà nói, lúc trước trong xưởng gạch cũng có nhân kỹ thuật học từ đại học ra, kết quả thì sao, tất cả đều yếu kém hơn thanh niên trí thức tốt nghiệp cấp ba như Thôi Hướng Bắc. Vậy làm gì còn phải bồi dưỡng sinh viên, thế không phải lãng phí tiền bạc sao?”
Thôi Vệ Quốc mặc kệ, con người ông lại không nhìn được có người nói quốc gia không tốt: “Nói bậy, quyết sách của quốc gia là sáng suốt! Đó chỉ là sinh viên cá biệt, loại tình huống này rất ít.”
Tô Mạn khoát tay: “Không, chú, đây không phải một thí dụ, ví như trong xưởng chúng cháu cũng có sinh viên, người ta còn phải kêu cái đứa nửa đường đi ra từ trường trung cấp như cháu là xưởng trưởng, trong xưởng cháu rất nhiều học sinh cấp ba còn là lãnh đạo của bọn họ nữa. Đó là một thí dụ à?”
Thôi Vệ Quốc: “…”
Trông thấy Thôi Vệ Quốc không nói, Tô Mạn nói: “Cho nên chú à. Chú nói xem đại học làm gì phải mở chứ? Hàng năm lãng phí nhiều tiền như vậy, cháu tính một khoản này, rất đau lòng. Còn có nhiều du học sinh như vậy, nghe nói dùng đồ đều cực kỳ mắc. Sinh hoạt phí ở nước ngoài mắc như thế. Trong nước cũng không ăn được cơm, còn phải thắt chặt lưng quần, dẫn bọn họ đi ra ngoài du học. Nghe nói chú cũng là cán bộ thủ đô, chú hẳn là cũng biết dụng ý của quyết sách quốc gia, chú có thể chỉ đạo cho cháu một chút không?”
Cô lại chỉ vào Thôi Hướng Bắc: “Chú biết không, từ sau khi Thôi Hướng Bắc đi rồi, xưởng gạch Nam Bình chúng cháu đã tắt lửa, một nhà xưởng vốn phát triển vô cùng thuận lợi, hiện giờ cải tiến kỹ thuật cũng không làm vực dậy được. Nếu tất cả mọi người không học đại học, đều trực tiếp đi làm việc có phải tốt hơn không? Giảm bớt tiền bạc còn có thể làm cống hiến sớm một chút. Cho nên, quyết sách học đại học này, chúng ta có thể đồng ý không?”