Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cố Thành xúc động nói: “Một tấc sơn hà một tấc huyết, mười vạn thanh niên mười vạn binh. Là tiếng gào thét khi năm đó chúng ta thực sự phải đối mặt với cảnh nước mất nhà tan, cũng là chuyện của mấy mươi năm về trước rồi nhỉ. Khó khăn lắm mới vượt qua được giai đoạn đó, tôi thật sự không muốn phải trải qua điều đó lần nào nữa.”
Lý Thục Hoa và Tôn Cầm cũng là người từng trải qua thời kỳ đó, lúc này nhớ lại chuyện đau lòng năm xưa, không nhịn được mà đưa tay lau nước mắt.
Thôi Hướng Bắc cầm chặt tay Tô Mạn: “Cha, năm đó khi cha xé thư thông báo, sau đó lại điều con xuống nông thôn, con đã rất mê mang, rất sa đọa. Suýt chút nữa đánh mất chính mình. Chính Tô Mạn đã giúp con tìm lại lòng tin trong cuộc sống. Con không biết đến bao giờ cha mới hiểu được lòng con. Nhưng con có niềm tin của riêng mình. Sau khi lên đại học, con mới thực sự hiểu đất nước chúng ta cần gì. Con đã tìm được mục tiêu cho cuộc đời mình. Con sẽ phấn đấu cả đời vì mục tiêu ấy, mãi đến khi sinh mạng đi tới hồi kết mới thôi. Con không trông mong cha hiểu và tán thành với con. Con chỉ muốn nói cho cha biết, con không phải loại người nhu nhược. Thôi Hướng Bắc con là một con người đường đường chính chính.”
Lý Thục Hoa ngồi lại gần, bà đưa tay ôm lấy con trai mình: “Tiểu Bắc, mẹ sẽ vĩnh viễn ủng hộ con. Dù con có làm gì, mẹ vẫn sẽ ủng hộ con, tin tưởng con. Con trai của mẹ không phải là một người yếu đuối, cũng không phải là một người bình thường.” Sau đó bà lại kéo tay Tô Mạn: “Tiểu Tô, cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu đã hiểu và quan tâm Tiểu Bắc. Bậc làm cha làm mẹ như dì thật sự đã không làm tròn bổn phận.”
Giọng nói bà nghẹn ngào, nói không nên lời.
Tô Mạn cười nói: “Dì à, giữa cháu và Thôi Hướng Bắc thì cần gì phải nói cảm ơn nữa.”
Lý Thục Hoa mím môi gật đầu.
Tôn Cầm thay bà lau nước mắt.
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Con đã trưởng thành rồi, đã đến lúc con nên báo hiếu cha mẹ. Cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng con nên người, cho con một cơ thể khỏe mạnh và đầu óc thông minh, thế nên bây giờ con mới học tốt đến thế. Mẹ không thất trách.”
Lý Thục Hoa lau khô nước mắt: “Chắc chắn là giống mẹ rồi, ngày xưa mẹ học hành cũng giỏi giang lắm.”
“Cũng chưa chắc, hồi trước khi cha còn đi học, thầy giáo còn khen cha, nếu ở thời xưa chắc cha sẽ đỗ được trạng nguyên đấy.” Thôi Vệ Quốc đột nhiên có chút mất tự nhiên nói.
Lý Thục Hoa không nói gì, Thôi Hướng Bắc cũng không lên tiếng.
Thôi Vệ Quốc: “...”
Cố Thành chen vào cười nói: “Ôi chao, coi kìa, chúng ta mải nói chuyện quên mất còn chưa dùng cơm đấy. Mau ăn cơm thôi, lần đầu tiểu Tô đến đây, cũng không thể để con bé đói bụng được.”
Cơm nước đã chuẩn bị đâu vào đấy. Do vẫn để trong nồi từ đầu nên khi bày lên mâm món nào cũng nóng hổi.
Trên bàn cơm, dưới sự dẫn dắt của Cố Thành, bầu không khí cũng coi như không tệ. Người duy nhất giữ yên lặng là Thôi Vệ Quốc. Chẳng biết ông ta đang nghĩ gì, chỉ một mực cắm đầu uống rượu.
Chỉ có Lý Thục Hoa luôn miệng hỏi Tô Mạn về mấy chuyện liên quan đến công việc, đến thân thể cô. Bây giờ Tô Mạn đã trở thành người chiếm được sự yêu thích rất lớn trong lòng bà. Lúc bản thân không hay biết gì, chính cô bé này đã ủng hộ con trai bà. Lúc con trai bà không có nhà để về, cũng chính cô đã cho con trai bà một chốn trở về.
Cô hiểu con trai bà đến thế, một lòng ủng hộ con trai bà.
Có thể gặp được một cô gái tốt như thế, trong lòng Lý Thục Hoa thực sự rất biết ơn sự an bài của vận mệnh.
Tô Mạn cũng không câu nệ gì, kể bà nghe xưởng gia dụng và giấc mộng của mình.
“Cháu muốn phát triển xưởng gia dụng thành một ngành nghề biểu mẫu. Bất cứ ngành nào cũng cần có người chỉ dẫn. Ví dụ như người dân bình thường đều thích hàng hóa đến từ Thượng Hải. Đó là vì Thượng Hải đã trở thành một thành phố biểu mẫu.”
Lý Thục Hoa không hiểu mấy chuyện kinh tế này lắm nhưng dầu gì cũng là người có học, bà thấy có lý nhưng không hoàn toàn hiểu hết thế nên hỏi tiếp: “Việc này có ích gì với việc kiến thiết đất nước?”
“Đương nhiên là có, chúng ta đi trước mở đường, nói với mọi người đồ gia dụng làm đến trình độ nào mới gọi là tốt, có thế mới thúc đẩy ngành nghề này phát triển mạnh mẽ, sau này chất lượng đồ làm ra sẽ ngày càng tốt. Giúp người dân được dùng hàng hóa có chất lượng ngày càng tốt, có được coi là đang cống hiến cho sự nghiệp kiến thiết đất nước?”