Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Hai người hẹn thời gian cụ thể với nhau. Bây giờ ông Thôi say ngoắc cần câu, chắc đến mai mới tỉnh nổi, sau đó lại phải dành một chút thời gian để chuẩn bị, thể nào cũng phải tới ngày mốt mới đi được. Ngày mốt vừa hay vào đúng ngày tết ông táo, cũng là một ngày lành.
Thôi Vệ Quốc nằm trên giường trong phòng, đầu óc mê man nghe cuộc nói chuyện ở bên ngoài, đôi con ngươi dần đỏ ửng.
Ông nhớ tới rất nhiều đoạn ký ức vụn vặt.
Thời trẻ khi rời nhà, chân ông đi dép rơm đến chỗ tòng quân. Đại đội trưởng chiêu binh hỏi ông vì sao lại đi lính. Ông bảo quê hương bị bọn giặc Nhật phá hoại, mọi người đều không có cái ăn, tham gia quân ngũ sẽ được ăn. Còn có thể báo thù cho bà con làng xóm dưới quê.
Sau đó trải qua nhiều lần tìm được đường sống dưới làn mưa bom bão đạn ông mới dần dần hiểu được quốc gia là gì. Lúc đó ông mới hiểu bản thân tham gia quân ngũ không chỉ vì báo thù cho bà con làng xóm dưới quê mà còn vì bảo vệ quốc thổ của mình.
Sau đó nữa có sinh viên đến đội, lúc đó ông thật sự hâm mộ họ. Hâm mộ những thanh niên đại học có tri thức đó, ông còn quấn lấy ông Cố, đòi ông dạy kiến thức cho.
Lúc đó ông đã nói: “Đợi sau này tôi có con trai, tôi nhất định sẽ nuôi nấng nó thành một sinh viên đại học.” Khi đó ông cảm thấy sinh viên đại học là người lợi hại nhất.
Thế sao giờ lại thay đổi?
Trải qua quá nhiều chuyện, bản thân Thôi Vệ Quốc cũng nghĩ không ra. Chỉ biết có rất nhiều người hy sinh, từng người từng người bên cạnh ông ngã xuống nhưng cũng có hết đợt người này đến đợt người khác xông lên, máu tươi nhuộm đỏ non sông. Quốc gia không chỉ dừng lại ở một cái khái niệm, mà còn bao hàm cả sự hy sinh của từng sinh mệnh chân thật.
Lời Tiểu Tô nói rất đúng, ông thực sự yêu đất nước này, hơn cả yêu con trai mình. Đời này của Thôi Vệ Quốc không hề thấy có lỗi với bất kỳ ai. Người duy nhất khiến ông cảm thấy có lỗi chính là con trai ông. Ông áp đặt tư tưởng ngoan cố của mình lên con trai. Khiến anh suýt chút nữa đã đánh mất lý tưởng và tín niệm của mình. Thậm chí ông còn không dám tưởng tượng, nếu con trai không gặp được Tiểu Tô, một mình anh ở nơi thôn quê này sẽ biến thành cái dạng gì.
Sự ép buộc vô lý của ông lên con trai không những không giúp đất nước có thêm một người quân nhân ưu tú mà ngược lại suýt chút nữa đất nước đã mất đi một nhân tài.
Tiểu Tô nói đúng, ông không đủ yêu nước, cũng không đủ yêu con trai mình.
…
Buổi chiều Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc phải về Nam Bình.
Nhưng Cố Thành và Tôn Cầm lại muốn giữ bọn họ ở lại, Tô Mạn cảm thấy làm phiền người ta quá thì không hay lắm. Mà đồng chí Xuân Hoa vẫn còn đang đợi cô ở nhà, nên cô vẫn kiên trì về nhà chuẩn bị chào đón cha mẹ của Thôi Hướng Bắc.
Tô Mạn về thì đương nhiên Thôi Hướng Bắc cũng muốn theo về.
Anh không yên tâm Tô Mạn một mình lái xe về nhà. Mà bây giờ lòng anh cũng vô cùng cuồng nhiệt, thật sự không nỡ tách khỏi Tô Mạn dù chỉ một bước.
Lý Thục Hoa cũng không yên tâm một mình Tô Mạn, bảo Thôi Hướng Bắc đưa cô về nhà.
Mọi người nhìn họ ra khỏi cổng, hai người đi cùng nhau đẹp đôi như một cặp trời đất se duyên.
Tôn Cầm cười nói: “Thục Hoa à, cô con dâu này cũng không tệ đấy chứ.”
Lý Thục Hoa cũng không khiêm tốn: “Đúng là tìm không được ai tốt hơn.”
Tôn Cầm cười trêu bà: “Con trai chị chạy theo người ta mà chị không hoảng luôn à?”
Lý Thục Hoa đáp: “Có gì mà phải hoảng, tôi còn ước cho tình cảm bọn nó tốt kìa. Sau này ở cùng Tiểu Bắc là Tiểu Tô mà.”
Trên đường về Nam Bình là Thôi Hướng Bắc lái xe.
Tô Mạn đáp: “Học lái xe cũng là cha anh dạy à?”
“Đúng rồi.”
“Thế còn đánh nhau cũng vậy sao?”
“...Không phải, là cảnh vệ của ông ấy. Lúc còn nhỏ thân thể anh không có cường tráng như vậy. Cha anh lo không nuôi lớn được, nói anh cũng phải học đánh nhau như bọn họ trước kia.”
Tô Mạn bật cười: “Nghe tội nghiệp quá đi, nhưng mà em cũng phải cảm ơn cha anh đã dạy dỗ anh tốt như vậy.”
Thôi Hướng Bắc cười: “Anh cũng rất biết ơn ông ấy, nếu không phải ông xé thư thông báo của anh thì anh đã không thể đến Nam Bình gặp được em.”
Tô Mạn vui vẻ nắm lấy tay anh hôn một cái, làm Thôi Hướng Bắc ngạc nhiên không thôi.
“Đừng quậy, còn đang lái xe đấy.”
Tô Mạn đáp: “Ừm, anh lo lái xe đi. Em ngủ một giấc.”