Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Có thì có, nhưng số lượng vô cùng ít. Dù sao không dễ vận chuyển, hơn nữa bởi vì giá cả rất mắc, cho nên người có thể mua nổi vô cùng ít. Cũng chỉ có nhà tư bản lớn trước kia mua nổi thôi. Haiz, những người đó thật có tiền.”
Có là tốt rồi.
Trong đầu Tô Mạn đã nghĩ ra bàn vụ làm ăn này như thế nào.
Chuyện bán đồ gia dụng, đương nhiên là tìm cùng ngành tương đối tốt.
Nếu người ta có thể bán đồ gia dụng đến trong nước chúng ta, chúng ta cứ bán theo con đường này.
Cô lại hỏi: “Những người này bình thường có thể tìm được ở đâu?”
“… Xưởng trưởng Tô, tôi nói lâu như vậy, cô vẫn không thay đổi ý nghĩ?”
“Ông cảm thấy tôi là loại người biết biết khó mà lui sao? Tôi phải đón gian khó mà tiến lên. Đồng chí ông Tôn à, ông thật quá không hiểu tôi rồi.”
Nếu ông biết hồi trước tôi đã bắt đầu mưu đồ nhà xưởng của ông, ông sẽ càng thêm hiểu rõ tôi.
Xưởng trưởng Tôn cạn lời, chỉ có thể để Tô Mạn đi tìm người bộ đối ngoại hỏi một chút. Nhìn xem có thể sắp xếp một chút hay không. Nhưng cơ hội rất ít.
Tìm người nước ngoài, đương nhiên Tô Mạn vẫn phải trải qua con đường đúng đắn, không thể lén lút liên lạc. Nếu không thì sau này không nói rõ được.
Chẳng qua loại chuyện bảo muốn cho xưởng gia dụng xuất khẩu, nghe tới rất không đáng tin cậy.
Nếu nói thẳng ra ngoài như thế, đoán là lãnh đạo cũng sẽ không coi trọng, cảm thấy suy nghĩ của cô kỳ lạ.
Tô Mạn ngồi ở trong văn phòng day trán, suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới suy nghĩ ra phương pháp tốt. Không nhịn được xoa cằm cười nói: “Ông Tôn này thật đúng là phúc tinh của mình.”
Cô cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện thoại cho phó huyện trưởng Trình.
“Chú Trình à, cháu là Tô Mạn. Gần đây triển khai công tác thế nào? Nghe nói năm trước lương thực thu hoạch cũng không quá như ý, trong lòng cháu vô cùng sốt ruột thay chú. Nói đến nói đi, vẫn là bởi vì trong huyện chúng ta nghèo khó, không cầm được phân hóa học. Chú nói xem nếu chúng ta có một nhà máy phân hóa học, lương thực của chúng ta còn không thể phát triển mạnh mẽ sao?”
Đầu bên kia điện thoại, ông Trình cứ thở dài. Đạo lý này đương nhiên đều biết, nhưng không bột đố gột nên hồ.
Tô Mạn nói: “Chú Trình, tới lúc xưởng gia dụng chúng cháu quay về tặng cho Nam Bình. Cháu quyết định tiến cử một con đường sản xuất phân hóa học cho huyện, thành lập một nhà máy sản xuất phân hóa học cho Nam Bình chúng ta.”
Phó huyện trưởng Trình thiếu chút nữa sợ tới mức ném rớt điện thoại.
“Tô Mạn, cháu đừng gạt chú. Loại chuyện này nhưng không đùa được đâu.”
“Cháu nói chính là sự thật, chỉ cần trong huyện chúng ta có thể cùng người ta tiếp xúc cấp trên, cho dù cháu có thể đập nồi bán sắt cũng phải đi con đường này.”
“…” Phó huyện trưởng Trình trầm mặc trong chốc lát: “Tiểu Tô à, cháu thành thật nói cho chú biết, không phải cháu lại muốn làm gì chứ? Chúng ta chính là bạn bè lâu năm mà.”
Tô Mạn thở dài: “Cũng không có gì, không phải nhớ tới lần trước xưởng trưởng Tôn bảo cháu cây trong rừng phát triển chậm sao, cháu đã suy nghĩ vẫn phải có phân hóa học. Nếu không thì mấy chục năm sau, con cháu đời sau không phải sẽ mắng chết cháu sao? Cháu đã nghĩ đến cái này. Chú Trình, chú cứ việc đi xin với bên trên, sau khi tìm được con đường tốt rồi thì nói với cháu, cháu thay chú ra mặt. Chuyện ra tiền xuất lực, giao cho cháu là được rồi.”
…
Tô Mạn nói những lý do này vẫn thật có thể đứng vững gót chân, dù sao lúc trước khi xưởng trưởng Tôn nói tới chuyện phân hóa học trồng cây, lúc ấy phó huyện trưởng Trình cũng ở một bên, biết chuyện này. Cũng biết Tô Mạn rất chú trọng chuyện cây cối trong rừng.
Vốn dĩ phó huyện trưởng Trình cũng không dám tin tưởng Tô Mạn sẽ lấy tài nguyên của xưởng gia dụng làm việc vì huyện, nhưng bây giờ đề cập tới xưởng gia dụng rồi, ông ta cảm thấy những lời này của Tô Mạn không phải nói giỡn, vậy chắc chắn là thật.
Hơn nữa chuyện này quá hấp dẫn, ở sâu trong nội tâm của phó huyện trưởng Trình cũng không muốn quản nhiều như vậy. Không quan tâm Tô Mạn muốn làm gì, chỉ cần có thể lấy con đường sản xuất phân hóa học tới tay là được.
“Vậy Tiểu Tô à, chuyện này chú phải tìm người trong huyện thương lượng đã, nhìn xem có thể liên hệ với nhà máy phân hóa học ở bên trên hay không.”
Đương nhiên Tô Mạn không thể bảo bọn họ trực tiếp tìm nhà máy phân hóa học bên kia. Cái cô cần chính là tiếp xúc với bộ đối ngoại. “Chú Trình à, nhà máy phân hóa học bên đó của người ta cũng là mới vừa tiến cử mấy con đường. Cả nước nhiều huyện như vậy, cháu đi yêu cầu một con đường, huyện khác sẽ không thể yêu cầu sao? Không nói chúng ta, dù là huyện Tiểu Dã cũng có thể yêu cầu đó. Cho nên bên trên sẽ không mở ra tiền lệ này đâu.”