Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Người ta coi thường chúng ta nghèo, chúng ta thì coi thường phong cách tư bản của bọn họ.
Chúng ta là nhà nước xã hội chủ nghĩa, tầng lớp vô sản làm chủ, không ăn nổi một bát.
Trao đổi tình hình xong, trưởng phòng Hách đi tìm người đàn ông tên James kia.
Người vừa đi vào, bí thư Cao và huyện trưởng Triệu đều có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp bạn bè nước ngoài.
“Chúng ta không biết nói tiếng nước ngoài, Tiểu Tô, cháu chắc là cháu ổn chứ.”
Bí thư Cao căng thẳng nói. Rồi lại hỏi huyện trưởng Triệu: “Lão Triệu, trước đây ông làm thư ký chắc là có hiểu chút nhỉ.”
Huyện trưởng Triệu trợn tròn mắt: “Tôi làm thư ký nhưng mà không tiếp đãi những người này. Một bí thư như ông còn không hiểu nữa là. Được rồi, giao hết cho Tiểu Tô đi, sợ cái gì. Tôi là huyện trưởng còn không sợ, ông là bí thư mà gan nhỏ ghê vậy.”
Bí thư Cao: “…” Không phải ông ta gan nhỏ mà là cẩn thận!
Tô Mạn mặc kệ bọn họ tranh luận, cô vẫn vững vàng như núi. Trong đầu còn đang nghĩ nước cờ cần đi.
Sau mấy phút ra sức, trưởng phòng Hách đã khách sáo dẫn ba người họ đi vào. Người đầu tiên là một người tóc màu vàng, khuôn mặt vuông chữ điền, dáng vẻ tầm ngoài bốn mươi. Theo sau là hai người nam trẻ tuổi, một người tóc vàng mắt xanh mũi cao, người còn lại thì là người Hoa.
Sau khi đi vào, trưởng phòng Hách giới thiệu cho bọn họ.
Thái độ niềm nở khiến cho bí thư Cao không nhìn nổi nữa. May là bản thân không làm ở bộ phận này.
Người mặt chữ điền dẫn đầu là ông James. Người đằng sau có mái tóc vàng mắt xanh mũi cao là trợ lý của ông ta David. Còn người Hoa kia cũng không phải là người Hoa chính gốc mà là Hoa kiều. Đó là người ông James dẫn tới để làm phiên dịch. Lần này về nước theo đoàn.
Vừa nghe giới thiệu, bí thư Cao và huyện trưởng Triệu đều nhìn về phía người Hoa kiều. Suýt nữa thì hai tròng mắt rớt ra ngoài.
Vị Hoa kiều trẻ tuổi: “…”
Trưởng phòng Hách vừa muốn giới thiệu những người bên Tô Mạn, thì Tô Mạn đã nói tiếng Anh một cách lưu loát: “Xin chào ngài James, tôi tên là Tô Mạn, rất vui khi được gặp ngài.”
Cách nói của cô rất lưu loát, tốt hơn phiên dịch được chính phủ mời tới, trong chốc lát hai mắt ngài James sáng lên.
Điều khiến ông ta không thích nhất khi đến đây là bất đồng ngôn ngữ. Mỗi lần nói chuyện lại cần người khác chuyển đạt, hơn nữa không thể biểu đạt hết ý mà bản thân muốn nói, khiến ông ta rất không thoải mái.
Ông ta cũng cười rồi chào hỏi Tô Mạn: “Chào cô Tô Mạn.”
Mặc dù khách sáo nhưng cũng không tránh khỏi chút ngạo mạn.
Tô Mạn cũng không để ý, dù sao có thể moi được tiền từ túi ông ta mới là quan trọng.
Tô Mạn lại giới thiệu với ông ta về chức vụ của mình, và cả chức vụ của bí thư Cao và huyện trưởng Triệu.
“Tôi là xưởng trưởng của một xưởng gia dụng. Hai vị bên cạnh tôi là cán bộ cơ quan hành chính địa phương.”
Ông James nhìn bọn họ rồi gật đầu.
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu hoàn toàn không hiểu bọn họ nói gì, khuôn mặt sững sờ nhìn người ta gật đầu với mình nên cũng gật theo.
Trưởng phòng Hách nhìn thấy cảnh này cũng há to miệng, trong lòng nghĩ Tô Mạn nói ngoại ngữ lưu loát đấy. Thấy ở đây không cần mình nữa nên mau chóng ra ngoài, chỉ nhắc nhở Tô Mạn bọn họ cần tranh thủ thời gian.
Hai bên vừa ngồi xuống, ông James đã nhìn vào đồng hồ: “Chúng ta có nửa tiếng đồng hồ để bàn về nhu cầu của các cô.”
Thấy không còn người ngoài, Tô Mạn cũng không giả vờ nữa, bày ra tất cả dáng vẻ khi cô ngồi trên bàn đàm phán chuyện kinh doanh với người ta, khí chất của một nhà tư bản được bộc lộ hoàn toàn. Đối với những người này, thái độ của bạn có tốt thì chẳng có tác dụng gì, thứ người ta xem xét là lợi ích.
Nhà tư bản thích giao lưu với một nhà tư bản khác.
Cô cười nói: “Ngài Jame, cho phép tôi được hỏi một vấn đề này. Cái ghế sofa trong phòng họp này cũng là do các ngài xuất khẩu sao? Xem ra rất độc đáo.”
“Không sai.” Ông James có chút kiêu ngạo: “Công nghiệp của chúng tôi nổi tiếng nhất thế giới.”
Tô Mạn đáp: “Kiểu dáng quả thực rất mới lạ. Nhưng mà giá tiền thì không được rẻ cho lắm. Giá bán ở nước M chắc là không dưới 50 USD nhỉ.”
Ông James không trả lời vấn đề này: “Theo như tôi được biết, chủ đề nói chuyện hôm nay của chúng ta là vấn đề dây chuyền sản xuất.”
“Quả thực đúng là vấn đề dây chuyền sản xuất, nhưng mà suy cho cùng thì là làm thế nào để ngài James đây có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Một dây chuyền sản xuất đối với ngài James thì quả thực không đáng nhắc tới.”
Tô Mạn đã có chút tìm hiểu về người ngoại quốc ở thời kỳ này.