Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn thấy ông ta do dự, cười nói: “Ngài James đang xem xét tìm kiếm mấy xưởng để tiến hành so sánh sao?”
“…”
“Xin lỗi phải nhắc nhở ngài một chút. Ngài không thể tìm được nơi nào hợp hơn chúng tôi đâu.”
Ông James qua loa đáp: “Đất nước cô có biết bao nhiêu là xưởng gia dụng mà.”
“Đương nhiên, nhưng nghĩ đến cách này, đồng thời đồng ý thì chỉ có xưởng chúng tôi thôi. Hơn nữa, những xưởng khác có rất nhiều người lãnh đạo, ý kiến của bọn họ không đồng nhất. Mà tôi có thể toàn quyền phụ trách bất cứ chuyện gì trong xưởng của chúng tôi. Ngoài ra, bên cạnh tôi còn có hai lãnh đạo hành chính. Dĩ nhiên mấy điều đó không phải yếu tố quan trọng. Điều quan trọng nhất đó là, ngài không tìm được một xưởng nào rẻ hơn chúng tôi đâu. Chắc ngài cũng biết, thủ đô của chúng tôi và Thượng Hải có hai xưởng gia dụng lớn nhất, nhưng vì mức sống bản địa, giá công nhân của bọn họ sẽ cao hơn chúng tôi. Còn những xưởng gia dụng khác ở trong nước thì quy mô lại không được như xưởng gia dụng của chúng tôi. Hơn nữa, xưởng chúng tôi nổi tiếng khắp cả nước. Ngài James muốn tìm thêm xưởng gia công thì cũng nên lựa chọn dựa trên thực lực mới được.”
Ông James cũng không phải người vừa nghe đã tin: “Tình hình xưởng của các cô tôi không hiểu gì hết.”
“Đối với tôi mà nói, lừa gạt một người bạn nước ngoài là một việc vô cùng không có lý trí. Chúng tôi làm ăn luôn tính chuyện lâu dài, tôi muốn quảng cáo rộng rãi ở thị trường nước ngoài, ngài thì cần nhân công giá rẻ của chúng tôi. Mỗi người một nhu cầu. Đương nhiên, so với việc chúng tôi kiếm được mấy tệ thì ngài James kiếm được USD mới khiến người ta động lòng.”
“Cô giống như một nhà tư bản vậy.” Ông James đáp.
Tô Mạn cười lắc đầu: “Không, tôi là tầng lớp vô sản, mỗi đồng tiền tôi kiếm được đều là vì tổ quốc. Có điều tôi yêu nước, nên mỗi một vụ kinh doanh, tôi đều coi như là mình kinh doanh vậy.”
Người Hoa kiều trẻ tuổi ngồi bên cạnh sắc mặt bỗng có chút ngại ngùng. Sau đó nhìn ông James, nhỏ tiếng đề nghị: “Ngài James, chúng ta có thể đi khảo sát thực địa công xưởng của bọn họ xem sao. Cơ hội này hiếm có.”
Cơ hội này quả thực là hiếm có.
Chi phí nhân công thấp là tiền vàng trong lòng nhà tư bản.
Nghĩ đến việc mở xưởng ở đất nước mình, chưa cần nói đến các loại thuế khác nhau, chỉ có máy cái phúc lợi tiền lương cũng đã khiến người ta đau đầu. Hơn nữa đối mặt với nguy cơ phá sản. Ngoài ra tiền mở xưởng cũng cần không ít.
Điều kiện mà cô gái kia nói rất khiến người ta động lòng.
….
Mặc dù Tô Mạn không nghe rõ người Hoa kiều trẻ tuổi này nói cái gì với ông James, nhưng tốt xấu gì cũng là người Hoa Quốc nên chắc là yêu nước.
Trong thời kỳ này có rất nhiều Hoa kiều ngoại quốc yêu nước, chỉ có điều lúc đầu vì chiến tranh loạn lạc nên rời xa quê hương. Thời kỳ chiến tranh cũng quyên góp tiền cho quê hương.
Vậy nên cô đoán người Hoa kiều trẻ tuổi đó chắc là nói những điều có lợi với cô.
Cô nói: “Nếu như ngài James có hứng thú, tôi hy vọng có thể mời ngài James đến xưởng chúng tôi tham quan một chuyến. Chúng tôi cũng có một xưởng chi nhánh trên tỉnh. Ngài có thể thông qua xưởng chi nhánh để hiểu về tình hình công xưởng của chúng tôi, nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Nghe thấy lời này, ông James cũng không do dự nữa, có thể nhìn thấy đương nhiên là tốt nhất. Hơn nữa ông còn muốn thông qua cô gái trẻ tuổi gan lớn này giúp ông tìm được nhiều xưởng gia công hơn.
Ông ta nhìn đồng hồ, sớm đã qua thời gian nửa tiếng: “Tôi có thể cho cô thêm 1 tiếng đồng hồ nữa.”
Lúc hai bên đứng dậy, huyện trưởng Triệu và bí thư Cao cũng theo đó đứng lên, bí thư Cao nói: “Tiểu Tô, đàm phán xong chưa, thế nào rồi?”
“Ngài Jame muốn đến xem xưởng gia dụng của chúng ta. Chuyện dây chuyền sản xuất thì để sau mới quyết.”
Hai người lại sững ra. Bàn chuyện dây chuyền sản xuất, sao bây giờlại muốn đến xưởng gia dụng rồi.
Tô Mạn nói: “Đừng vội, cháu đưa ngài James đến xưởng chúng ta tham quan đã. Chuyện dây chuyền sản xuất cháu sẽ nắm chắc.”
Chưa bàn xong chuyện xưởng gia dụng thì chuyện dây chuyền sản xuất đương nhiên chưa thể đàm phán. Bàn xong thì cũng chẳng có ngoại hối để mua.
Trước mặt ông James, hai người hỏi nhiều cũng không tốt. Họ gật đầu xong thì đi theo Tô Mạn.
Trưởng phòng Hách vẫn luôn đợi ngoài cửa, thấy ông James mãi không ra nên đoán là việc Nam Bình bàn chuyện dây chuyền sản xuất hình như có đầu mối rồi, nếu không thì ông James cũng không dành nhiều thời gian cho họ như vậy. Trong lòng thấy khá bất ngờ. Suy cho cùng mấy người ngoại quốc này không phải là người dễ nói chuyện. Một dây chuyền sản xuất lợi nhuận nhỏ, bọn họ chưa chắc sẽ tốn tâm sức.
Trong lòng cũng thấy có chút khâm phục Nam Bình.