Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 767 - Chương 767 - Làm Kiêu

Chương 767 - Làm kiêu
Chương 767 - Làm kiêu

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Thực sự cũng không tệ lắm, tuy đồ của các cô chế tác có hơi thô một tí, thế nhưng ở những thị trường bậc thấp vẫn rất được hoan nghênh. Ở đất nước tôi, dù có là người dân ở tầng lớp thấp cũng có cuộc sống sung túc hơn bên các cô một chút. Đồ dùng của các cô, họ mua được.”

Nhóm các đồng chí trong bộ đối ngoại suýt chút nữa đã liệng ly trà vào người ông ta rồi.

Tô Mạn cười nói: “Vậy sao, nghe ngài James nói thế, tôi cũng thấy ngại khi phải bán đồ gia dụng cho các ông đấy. Dù sao thì đối với việc quản lý hàng xuất khẩu, chúng tôi làm rất nghiêm khắc. Nếu hàng xuất ra là loại thô kệch thì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của chúng tôi.”

James ngây người một lúc, sau đó nói: “Xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi uống hơi nhiều rượu vang.”

Tô Mạn cười nói: “Vậy thì lần sau trước khi đến đây, ngài James nên uống ít cà phê tỉnh táo tinh thần mới được. Dù sao thì chúng ta đang bàn chuyện làm ăn kiếm tiền. Không thể qua loa được.”

Ngài James nói: “Được rồi cô Tô, tôi sẽ cân nhắc đề nghị của cô, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu bàn chuyện làm ăn rồi.”

Tô Mạn lập tức lên tinh thần: “Tôi chuẩn bị mở thêm mấy phân xưởng nữa, thế nên muốn xác nhận tình hình bên nước ngoài với ông một chút, có thể đảm bảo chúng tôi sẽ có nguồn đơn đặt hàng không dứt.”

James nghe thấy lời đề nghị của cô thì lập tức nói: “Đương nhiên là có, bên cô đáng lẽ nên mở rộng sản xuất từ sớm. Nếu không vì nguồn cung bên cô quá chậm thì chắc là tôi đã chiếm được thị trường lớn hơn rồi.” Ngoại trừ cung cấp hàng cho nước của ông ta, ông ta còn có thể cung cấp hàng cho các nước khác.

Tô Mạn gật đầu: “Đã thế thì tôi sẽ tăng dây chuyền sản xuất. Chỉ có điều về vấn đề thiết bị sản xuất vẫn phải nhờ ngài James đây giúp đỡ rồi.”

Lần này James không hề chần chừ như trước nữa. Dù sao cuộc trao đổi này sẽ mang tới lợi nhuận cho ông ta. Ông ta còn ước gì Tô Mạn có thể mở rộng sản xuất. Dù sao thì số thiết bị đó cũng không cần ông ta trả tiền.

“Ngài James đã tận lực hỗ trợ chúng tôi đến thế, tôi đây cũng phải hồi báo ngài James một chút. Tôi sẽ nói ông hay một tin.”

“Tin gì?”

“Sau khi thấy đồ gia dụng bên tôi được đưa đi xuất khẩu, các nhà xưởng thuộc ngành nghề khác cũng có ý định đi theo con đường này. Không biết ngài James thấy tin tức này thế nào?”

James lập tức hỏi: “Đã xác định chưa?”

“Điều này thì tôi không chắc lắm. Có thể là chưa. Nhưng nếu đợi đến khi ván đã đóng thuyền thì ngài James không cảm thấy quá muộn rồi sao? Dù sao thì nước tôi cũng có quan hệ mậu dịch với các nước khác. Vậy nên tôi đề nghị, ông nên hỏi thăm trước một chút.”

Ý là muốn James chủ động liên hệ với bộ đối ngoại.

Các đồng chí bộ đối ngoại ngồi bên cạnh đều mang vẻ mặt vô cùng đoan chính, cương trực.

Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Tô Mạn nói lời tạm biệt với James.

Cô vừa mới đi, James đã lập tức yêu cầu được gặp mặt người phụ trách bộ đối ngoại.

Sau khi Tô Mạn rời khỏi đó, cô đi tới phòng làm việc của Cố Thành báo cáo kết quả cuộc gặp mặt mới nãy của mình.

Cô vừa tới, Cố Thành đã cười nói: “Chú đã biết rồi, cháu vừa mới rời đi thì James đã bày tỏ ý muốn nhập thêm hàng hóa. Hơn nữa hợp đồng nhập khẩu sẽ tham khảo bản mẫu của bên cháu. Bây giờ người bên bộ đối ngoại đang tiến hành giao thiệp với ông ta.”

Tô Mạn cười nói: “Ông ta còn thiếu kiên nhẫn hơn cháu nghĩ nhiều. Điều này chứng tỏ ông ta đã ý thức được sự rộng lớn của thị trường này. Lãnh đạo, coi như cháu đã hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi phải không.”

Cố Thành cười nói: “Tiểu Tô, những chuyện tiếp sau đó, chú sẽ để bộ đối ngoại bàn bạc với ông ta. Cháu không cần ra mặt nữa. Đương nhiên, nếu sau này có được thành tích gì, chú thật sự hy vọng cháu có thể đảm nhận công việc ở phương diện này, những người này ấy à, cần có một khắc tinh như cháu.”

Phụ trách buôn bán với nước ngoài? Thế chẳng phải sẽ trở thành sếp lớn à.

Tô Mạn cười cười cũng không đáp ứng ông ta. Trước cải cách, triển vọng phát triển của ngành này không được tốt lắm, thế nên cô không tính đâm đầu vào.

Những việc sau đó, Tô Mạn không muốn nhúng tay vào nữa. Mọi thứ đều giao lại cho tỉnh phụ trách.

Chỉ có điều, chẳng bao lâu sao Tô Mạn đã đọc được tin tức xưởng quần áo tỉnh Hồ Giang tiến hành chuyện xuất khẩu.

Quy mô xưởng quần áo tỉnh Hồ Giang không tính là lớn, cũng là một xưởng ngàn công nhân. Với quy mô như này thì chắc chắn là không đủ cung cấp hàng hóa. Thế nên xưởng quần áo Hồ Giang hẳn sẽ chọn thêm phân xưởng ở phía dưới.

Bình Luận (0)
Comment