Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Xưởng của bọn cháu cũng lớn thật đấy.”
Tô Mạn nói: “Bên chúng cháu có rất nhiều công nhân đều ở trong xưởng này, người nhà của họ cũng chuyển đến theo. Khu của người nhà thì được xây dựng rất lớn.”
“Chả trách không thấy người gì ở khu vực nội thành chính. Như thế bên cháu cũng tương đương với một khu vực nội thành mới rồi.”
Tô Mạn nói: “Bên này là chỗ cư trú, cuộc sống vẫn chủ yếu dựa vào khu vực nội thành bên đó.”
Cố Thành gật gật đầu.
Đi dạo một vòng trong xưởng, Cố Thành càng thêm khẳng định năng lực của Tô Mạn rồi. Trước kia cảm thấy đầu óc cô thông minh, có thể đưa ra chủ ý, có tầm mắt, có mắt nhìn.
Bây giờ thấy cô quản lý xưởng gọn gàng ngăn nắp, nhìn tổng thể từ chi tiết, càng có thể thể hiện ra được năng lực của một người.
“Tiểu Tô à, bây giờ huyện Nam Bình nhờ có cháu mà có thể nói là thay da đổi thịt rồi. Nhưng mà cháu cảm thấy, huyện Nam Bình này còn có thể phát triển như thế nào nữa?”
Tô Mạn cười nói: “Cháu chỉ quản lý nhà xưởng, còn chuyện của Nam Bình, thật ra cháu cũng không biết nhiều.”
Cố Thành nói: “Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu, hôm nay chúng ta không bàn công việc, chỉ tán gẫu một chút.”
Tô Mạn cảm thấy những cử động hôm nay của Cố Thành có chút kỳ lạ. Nhưng mà cô cũng cảm thấy Cố Thành sẽ không hại bản thân cô, vì thế cô có gì nói nấy: “Mặc dù bây giờ người Nam Bình có cuộc sống khá tốt. Nhưng mà xét về tổng thể, vẫn chưa đầy đủ sung túc. Đầy đủ sung túc chính là phải ăn cơm no, nhưng mà phương diện nông nghiệp của Nam Bình quả thực không đủ phát triển. Mặc dù đã có phân bón hóa học, có chút cải thiện, nhưng mà để người dân có thể ăn no bụng được thì vẫn còn chút khoảng cách.”
Cố Thành cũng thở dài, cho dù đầy đủ sung túc, nhưng người thật sự có thể ăn no bụng được cũng không được mấy người.
“Nếu là cháu, cháu chuẩn bị quản lý như thế nào?”
Tô Mạn chưa từng làm huyện trưởng, thật sự không có kinh nghiệm gì. Nhưng mà cô đã làm xưởng trưởng, nói đến vấn đề kinh tế, cô vẫn có kĩ năng.
“Mặc dù bây giờ đều nói, chúng ta phải lấy nông nghiệp làm gốc, nhưng mà tính chất đất đai này của Nam Bình chúng ta thật sự không ổn, cháu cảm thấy nông nghiệp của Nam Bình chúng ta có tiếp tục làm thì cũng không làm ra được trò trống gì, nếu như để cháu làm thì cháu có thể sẽ phát triển nhiều hơn về kinh tế, có tiền rồi, cháu sẽ nhập khẩu lương thực từ nước ngoài về.”
Cô biết rằng ngay cả khi tương lai phát triển rất tốt, hàng năm nhà nước sẽ nhập khẩu một lượng lớn lương thực từ nước ngoài.
“Cho dù không thể mua được ở nước ngoài, cháu sẽ mua lương thực từ những nơi có sản phẩm dồi dào. Để nuôi sống những con người ở Nam Bình thì cháu cảm thấy vẫn có thể nuôi nổi.”
Cố Thành nghe vậy thì cười: “Khẩu khí không nhỏ nhỉ.”
“Cái này có tính là gì đâu, cháu có ước mơ tốt đẹp, nếu như có tiền rồi, chúng ta phải quyên góp cho bộ phận nghiên cứu nông nghiệp, để họ nhanh chóng sản xuất ra giống cây lương thực chất lượng, để cho người dân toàn quốc đều được ăn no.”
Cố Thành lại không kìm được mà cười: “Tiểu Tô, cháu nói nghe rất dễ dàng. Nếu như chú thật sự giao cho cháu quản lý Nam Bình, cháu có thể quản lý tốt?”
Tô Mạn giật mình một cái: “Chú Cố, không phải chú nói thật đấy chứ.”
“Thế nếu là thật thì sao?”
Tô Mạn có nghĩ đến một ngày mình sẽ đi trên con đường này, nhưng mà không ngờ nó đến nhanh như vậy. Cô còn tưởng rằng mình phải làm xưởng trưởng thêm mấy năm nữa.
Dẫu sao thì cô vẫn khá trẻ.
Với độ tuổi này của cô, còn là một nữ đồng chí nữa, lãnh đạo cấp trên thế nào cũng tạo áp lực cho cô.
Nhưng mà nếu như cơ hội đến rồi, còn có thể đẩy đi được sao?
Tô Mạn nhìn Cố Thành một cách nghiêm túc: “Có thể.”
…
Cố Thành ở Nam Bình cũng không bao lâu, chỉ ăn bữa cơm trưa với Tô Mạn rồi quay về tỉnh thành rồi. Bây giờ công việc của Hồ Giang rất nhiều, với tư cách là lãnh đạo thì cũng không có cái gọi là chủ nhật.
Đợi Cố Thành đi rồi, Tô Mạn ngồi trong văn phòng, nhìn bản đồ của Nam Bình, đột nhiên cô cảm thấy tự hào vô cùng.
Mặc dù làm lãnh đạo của xưởng lớn với mười nghìn người cũng rất sảng khoái, nhưng làm gì tốt bằng làm lãnh đạo huyện chứ.
Bây giờ bí thư Cao với huyện trưởng Triệu không quản cô được rồi, nhưng cô cũng không thể chỉ tay năm ngón với huyện bên này được. Khi có chuyện cần tìm đến huyện phối hợp thì cô vẫn phải nói rõ với họ.
Đây chính là sự khác biệt giữa đơn vị hành chính sự nghiệp với cơ cấu hành chính.
Nghĩ đến việc bản thân sắp quản lý địa phương rồi, Tô Mạn lập tức có một cảm giác của người chủ.