Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đứng trên bục, nhìn dáng vẻ của công nhân phía dưới như thế, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
Trước kia cô luôn cảm thấy cho dù bản thân mình hy sinh cho người khác bao nhiêu, người ta cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng. Giống như những học sinh mà năm đó mẹ cô giúp đỡ, nhưng không hề đến thăm mẹ cô vậy.
Đối với công nhân của xưởng gia dụng, quả thực cô không có quá nhiều tình cảm. Cô đối xử tốt với họ là vì cô biết phải đi con đường phát triển lâu dài. Muốn để công nhân cam tâm tình nguyện làm việc cho xưởng, để mở rộng xưởng. Suy cho cùng thì cô vẫn vì bản thân cô.
Bây giờ điều mà các công nhân này báo đáp cho cô đều là lòng chân tình.
Tô Mạn thở dài một hơi, cười nhìn các công nhân và nói: “Các đồng chí, mọi người cũng nhìn thấy thông báo trong xưởng rồi nhỉ, kể từ ngày hôm nay, tôi phải rời khỏi xưởng chúng ta rồi.”
Nghe thấy lời này, các công nhân lâu năm đều không kìm được nói: “Xưởng trưởng Tô, chúng tôi không nỡ cô.”
“Xưởng trưởng Tô, chúng tôi chỉ thừa nhận cô, không ai có thể thay cô được.”
Tô Mạn nói: “Kêu cái gì, kỷ luật mà bình thường tôi hay nhấn mạnh đâu rồi? Không lẽ bởi vì tôi sắp đi rồi nên mọi người không nghe theo tôi nữa?”
Mọi người đều ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng họ vẫn rất khó chịu.
Tô Mạn nhìn mọi người, có quá nhiều người, cô nhìn không hết được, nhưng cô cố gắng đưa ánh mắt đến mỗi hướng khác nhau để cho càng nhiều có thể nhìn thấy ánh mắt của cô hơn, cô cầm micro nói, âm thanh phát ra từ loa đài mới lắp trong nhà xưởng để cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
“Các đồng chí, tôi hiểu tâm trạng bây giờ của mọi người. Bởi vì tôi cũng giống như mọi người, cũng không nỡ xa mọi người. Nhưng mà tôi muốn nói cho mọi người biết, xưởng gia dụng Nam Bình giao cho mọi người ở đây, tôi rất yên tâm. Bởi vì xưởng gia dụng có thể có được như ngày hôm nay, không phải vì Tô Mạn tôi, mà là vì tâm huyết của mỗi một người trong các bạn bỏ ra. Chính nhờ sự thận trọng cẩn thận, cần mẫn và tận tâm phấn đấu, làm việc không ăn ngủ, đổ mồ hôi sôi nước mắt của mọi người, nên mới có được xưởng gia dụng Nam Bình của ngày hôm nay. Mặc dù tôi sắp phải đi rồi, nhưng mà tôi tin rằng, chỉ cần có mỗi một người công nhân Nam Bình ở đây thì xưởng gia dụng Nam Bình vẫn có thể phát triển tốt hơn. Cho nên tôi hi vọng, mọi người có thể thản nhiên mà tiếp nhận cái sự thật tôi phải rời đi này. Hãy lấy lại tinh thần vốn có của mọi người, chuyên tâm làm tốt công việc sản xuất, để tôi có thể yên tâm hơn mà rời đi. Được không?”
“Được——”
Mọi người hô to, chỉ có điều trong giọng nói vẫn mang đậm âm mũi của họ.
Tô Mạn cười nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi. Tôi cũng hy vọng mọi người cũng ủng hộ xưởng trưởng Trần như ủng hộ tôi vậy. Ông ấy chính là công nhân đời đầu của xưởng chúng ta, ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tinh thần, thể lực và sự cố gắng. Cũng chính nhờ có hậu thuẫn mạnh như ông ấy đây nên xưởng gia dụng Nam Bình chúng ta mới có thể vươn ra toàn quốc, vươn ra cả thế giới. Ông ấy là một xưởng trưởng có năng lực. Cũng chính là một đồng chí tốt mà tôi tín nhiệm, sẵn lòng giao phó xưởng gia dụng cho ông ấy. Bây giờ, mọi người hãy dùng tiếng vỗ tay để hoan nghênh xưởng trưởng Trần lên bục phát biểu nhậm chức.”
Người bên dưới rất phối hợp, vỗ tay nồng nhiệt, tiếng vỗ tay như sấm truyền từ xưởng gia dụng đến tận bến đò bên kia, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Trần Minh Hoa lên bục thì chỉ nói một câu: “Tôi sẽ tiếp tục đi theo phương châm chỉ thị của xưởng trưởng Tô, tiếp tục dẫn dắt xưởng gia dụng Nam Bình tiến về phía trước.”
Trần Minh Hoa đang bảo đảm với mọi người rằng mọi thứ mà Tô Mạn sắp xếp trong xưởng, xưởng trưởng mới như ông ta sẽ không thay đổi bất cứ điều gì, mà sẽ tiếp tục duy trì, phát triển nó.
Nghe thấy Trần Minh Hoa bảo đảm như vậy, sức ủng hộ của mọi người dành cho ông ta càng lớn hơn rồi, và họ biểu hiện sự ủng hộ của mình dành cho Trần Minh Hoa bằng cách vỗ tay nồng nhiệt.
……
Bởi vì chuyện Tô Mạn làm huyện trưởng, buổi tối, nhà họ Tô còn đặc biệt tụ tập tất cả người nhà lại với nhau.
Tất cả người trong nhà đều nhìn Tô Mạn, ánh mắt đều phát sáng.
Từ trước đến giờ họ chưa từng nghĩ em gái nhà mình còn có thể làm huyện trưởng.