Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Không lo lắng người ta không đến. Đối với đám xã viên món ăn tinh thần cằn cỗi mà nói, chỉ cần có tiết mục, không quan tâm đường xá xa xôi. Đừng nói đến đội sản xuất khác xem công diễn, cho dù là đến công xã khác, bọn họ cũng không phải không đi.
Buổi sáng dựng sân khấu xong, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa có thể bắt đầu diễn, không chậm trễ việc nhà nông của người ta.
Nhân lúc dựng sân khấu, thông tín viên đã sớm đạp xe thông báo cho các đội sản xuất gần đây, nói cho bọn họ diễn ở chỗ nào, bảo dẫn người qua đó.
Vì thế khi ăn cơm trưa, một đống người ôm bát vừa ăn cháo, vừa vây đầy sân khấu mới dựng.
Có một số người vì tìm vị trí tốt, còn trèo lên cây ở quảng trường.
Được nhiều người chú ý như vậy, đám diễn viên kích động tới mức mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn quên sạch chuyện lúc trước diễn tập ở công xã Bắc Hà thiếu chút nữa bị đánh. Diễn vô cùng ra sức, sợ diễn không tốt sẽ bị người ta chê cười.
Như vậy đã có thể chọc phải chuyện phiền phức.
Đám xã viên ở nơi này không lý trí như đám cán bộ ở công xã Bắc Hà, mới diễn tới cảnh dùng gậy đánh uyên ương, đã có người xông lên trên.
Mấy tên nhóc trẻ tuổi ấn chú em của quả phụ họ Mã lên đất.
“Chó má, cho mày bắt nạt chị dâu góa này, lương tâm bị chó ăn ư?”
Chuyện này dọa mẹ chồng quả phụ họ Mã sợ ngây người.
May mà đoàn dân binh nhanh chóng đi lên kéo người xuống, cộng thêm Tô Mạn mở miệng an ủi, buổi công diễn mới có thể tiếp tục.
Phía dưới có người thảo luận: “Vừa mới xông lên là người của đội sản xuất nào thế, trông lạ mặt vậy?”
“Chưa từng gặp, có lẽ là đội sản xuất khác.”
“Nhìn cũng thật hung ác, người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn.”
“Đó là vì người ta diễn tốt, bằng không sẽ có người xông lên à.”
Dưới sân khấu, mấy tên vừa xông lên vụng trộm nhếch miệng cười.
Cán sự Tô kia có nói, xông lên một lát như vậy, có thể ăn thêm nhiều nửa muôi cháo.
Bởi vì có người xông lên gây chuyện, cảnh tượng gay cấn này càng khiến khán giả xem náo nhiệt hơn.
Cũng càng thêm nhập tâm xem hơn.
Đám xã viên từng làm việc xấu không khác như vậy mấy đều nghĩ thầm trong lòng, hóa ra làm chuyện như vậy còn có thể khiến người ta căm phẫn.
Đám quả phụ bị ức hiếp thì đôi mắt rưng rưng nghĩ, nếu thực sự có người có thể giúp đỡ ra mặt vì bọn họ giống như vậy, vậy thì quá tốt.
Dưới tâm trạng như thế, vở kịch chính là quả phụ họ Mã biết mẹ chồng và chú em ngăn cản cô ta tái giá hóa ra là chuyện phạm pháp, vì thế chịu trăm nghìn cay đắng chạy ra khỏi nhà chồng, đến công xã tố cáo, cuối cùng cũng chiếm được công xã giải cứu, thành công lập gia đình, trải qua những ngày tháng hạnh phúc.
Nhìn tới đây, đám xã viên quả thực như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Bọn họ chỉ biết trộm đồ, giết người phóng hỏa mới là phạm pháp, ngăn cản quả phụ tái giá cũng là chuyện phạm pháp từ khi nào?
…
Sau khi hai vở kịch sau lên sân khấu, mọi người lại biết, hóa ra ném đứa bé cũng không được, cũng là phạm pháp. Nếu khiến đứa bé bị chết chìm, đó chính là tội phạm giết người!
Những người phụ nữ thuộc thành phần gia đình không tốt kia, bọn họ cũng không thể tùy tiện bắt nạt.
Cho dù muốn cải tạo, muốn phê bình, đó đều là công việc của công xã hoặc đại đội, tiến hành có tính tổ chức, bọn họ làm như vậy là cố ý gây thương tổn cho người khác.
Những điều lệ này đương nhiên không tìm thấy cụ thể trong pháp luật, nhưng đối với Tô Mạn mà nói, những thứ này không cần điều lệ rõ ràng, tội thương tổn, tội giết người, cho dù ở thời đại nào cũng là phạm pháp.
Chẳng qua những người này ngu ngốc cảm thấy người trong nhà, nhà mình có thể tùy ý xử lý.
Mà chuyện Tô Mạn làm hiện giờ chính là nói cho bọn họ, người trong nhà cũng không thể tùy tiện thương tổn.
Sau khi diễn xong, Tô Mạn mời đám diễn viên lên sân khấu theo thường lệ, đương nhiên là giới thiệu về bọn họ.
“Đây là đồng chí Mã Thu Lan của đại đội Liên Hoa thuộc công xã chúng tôi, người đàn ông của cô ấy đã qua đời, đã ở bên đứa bé nhiều năm, ở nhà chịu đủ mệt nhọc. Hiện giờ dưới sự sắp xếp của tổ chức, cô ấy đã tìm được đối tượng thích hợp. Vị bên cạnh là mẹ chồng cô ấy, hai vị này là em chồng của cô ấy. Có lẽ mọi người biết, vì sao tôi mời bọn họ tới diễn.”
Nghe Tô Mạn giới thiệu, mẹ chồng và em chồng của quả phụ họ Mã đều vô cùng khẩn trương.
Bọn họ diễn xong mới biết được, hóa ra những chuyện mình làm trước đây đều sẽ bị đánh. Nếu ở trong đội của mình thì không sợ lắm, đều là người quen. Nhưng ở địa bàn của người khác, lạ nước lạ cái, bọn họ không có một chút tự tin, sợ bị người ta kéo lên đánh.