Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đã lâu rồi hai người chưa hẹn họ, không cần lái xe mà hai người đi bộ trên con đường lớn trắng mênh mông. Mặc dù lúc này trên đường không có người, chỉ có một màu trắng xóa, nhưng hai người đi bên cạnh nhau cũng không cảm thấy vắng lặng đìu hiu.
Tô Mạn đưa tay ra bỏ vào túi anh, Thôi Hướng Bắc cũng cho tay vào nắm lấy tay cô.
“Thôi Hướng Bắc, lần này anh ở nhà được bao lâu?”
“Qua giao thừa thì anh đi.”
Cũng là vừa mừng 1 Tết đã phải đi.
“Lần này đi, sợ là trong thời gian ngắn không quay về được.”
Thôi Hướng Bắc do dự gật đầu. Sau lần nghiên cứu này, phòng nghiên cứu còn bảo anh tham dự một hạng mục, hơn nữa lần này còn quan trọng hơn nữa. Đó cũng là cơ hội mà giáo sư giúp anh tranh thủ. Điều đó đại biểu cho sự tiến bộ trong sự nghiệp nghiên cứu của anh.
Lần này đi không biết bao giờ mới có thể quay về.
Anh cảm thấy vô cùng có lỗi với Tô Mạn: “Tô Mạn, anh đảm bảo, anh sẽ cố gắng hết sức có thể, sớm hoàn thành công việc để quay về với em.”
Lần này Tô Mạn không cổ vũ, an ủi anh như trước đây, ngược lại nghiêm túc nhìn anh: “Thôi Hướng Bắc, có câu này em thực sự phải nói thẳng với anh. Anh thường xuyên không thấy tăm tích như thế, em có người yêu hay không, hình như không khác nhau nhỉ?”
Nghe thấy Tô Mạn nói lời này, trong lòng Thôi Hướng Bắc bỗng quặn thắt lại, ánh mắt căng thẳng nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn nhìn anh: “Lần này anh rời đi lại thêm nửa năm nữa. Lần sau có lẽ là một năm, cũng có lẽ là hai năm. Tính như thế, cho dù là thời gian cả đời thì chúng ta cũng chẳng ở bên nhau được mấy? Trong đó còn có cả thời gian ngủ nghỉ, ngoài thời gian ngủ thì còn lại được bao nhiêu thời gian?”
Khóe miệng Thôi Hướng Bắc run cầm cập, muốn phản bác nhưng không thể phản bác được.
Đây là Tô Mạn thất vọng về anh sao?
Cảm thấy anh không xứng đáng với cái chức người yêu sao?
Vậy nên Tô Mạn… không cần anh nữa…
“Tô Mạn…”
Sắc mặt anh trắng bệch nhìn Tô Mạn. Vốn dĩ là vì công việc vất vả mà sắc mặt trắng xanh, bây giờ nhìn càng thêm trắng bệch.
Tô Mạn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh: “Anh xem anh kìa, công việc thì bận, làm đến nỗi tiều tụy cả người rồi, không còn đẹp trai như trước kia nữa.”
“Tô Mạn… Anh sẽ, sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, không thế này nữa đâu.”
“Ai biết được sau này anh sẽ thế nào, em không nhìn thấy, cũng chẳng quan tâm được.”
Thôi Hướng Bắc chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót, buồn bã tới nỗi không nói thành lời, nhưng anh vẫn phải nói. Anh giống như người chết đuối cố gắng ôm lấy khúc gỗ đang nổi, cần phải giãy dụa: “Anh nói thật đó, Tô Mạn, em đừng, em đừng…” Hai chữ chia tay anh không thể nói ra được.
Anh đưa tay ra, không thể khống chế nổi mà ôm Tô Mạn thật chặt trong lồng ngực.
Tô Mạn chính là tín ngưỡng của anh, là sinh mệnh của anh.
“Tô Mạn, anh không rời đi nữa, anh cũng không đi nữa đâu. Anh muốn ở lại Nam Bình, muốn ở lại bên cạnh em! Chẳng phải chúng ta đang làm chăn nuôi sao, anh đi học cái này, anh sẽ làm cái này ở Nam Bình. Giống như quá khứ vậy, em muốn làm cái gì thì anh sẽ đi học cái đó.”
Tô Mạn cười đáp: “Nói ngốc nghếch gì thế, đó là lý tưởng của anh. Lẽ nào anh chỉ vì em mà vứt bỏ lý tưởng của mình?”
“Không có lý tưởng, anh vẫn sống được. Không có em, anh không sống nổi.” Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nhìn cô.
Tô Mạn nhìn vào mắt anh, sau đó đưa tay ra xoa mặt anh: “Thôi Hướng Bắc, chúng ta kết hôn đi.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
“Em vừa muốn nói điều này thì bỗng dưng anh nói nhiều quá làm em không tiện mở miệng được.”
“…” Thôi Hướng Bắc ngây ngốc nhìn cô, tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
Kết hôn?
Không phải chia tay mà là kết hôn?
Anh căng thẳng, giọng nói có hơi run rẩy: “Tô Mạn, em… vừa nói cái gì?”
“Em nói là kết hôn, công việc của anh bận như thế, từ đầu năm đến cuối năm chẳng gặp được mấy lần. Chẳng phải hôm qua anh đã nói rồi sao, muốn dành hết thời gian ngoài công việc cho em, nhưng thời gian không dài, em suy nghĩ thời gian ngủ đương nhiên cũng là của em rồi. Không lấy giấy chứng nhận kết hôn mà ngủ cùng nhau thì em không thể giở trò lưu manh với anh được.”
Thôi Hướng Bắc cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ, có chút quay cuồng, nhịp tim có chút không bình thường.
Đây là một số phản ứng có hại sau khi mệt mỏi quá độ.
Nhưng Tô Mạn đang đứng trước mặt anh, giương đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
Anh cúi đầu là có thể hôn cô.
Vậy nên tất cả đều là hiện thực.
Tô Mạn mà anh yêu, cuối cùng cũng đã nguyện ý lấy anh!