Nhóm thức ăn gia súc đầu tiên tới công xã Bắc Hà bên này.
Nhóm nhân viên chăn nuôi đều đã trải qua huấn luyện trong huyện, biết những thức ăn gia súc này phải dùng như thế nào. Mỗi ngày nghiêm khắc nuôi nấng dựa theo yêu cầu.
Sau một tháng quan sát, quả nhiên phát hiện những con heo ăn thức ăn gia súc lớn nhanh hơn heo ăn những thứ cơ bản nhất rất nhiều.
Vì muốn làm tuyên truyền, Tô Mạn để người trong huyện lại đây chụp ảnh so sánh hai bên, viết một bản thảo tuyên truyền, cũng viết cách dùng và lượng dùng thức ăn gia súc thành bài báo tiến hành phổ biến ở toàn bộ huyện.
Các xã viên ở cả huyện Nam Bình đều sôi trào.
Bởi vì lúc trước Nam Bình kêu gọi, cho nên trong nhà rất nhiều người đều nuôi heo. Hiện giờ thế mà trong huyện còn đặc biệt mở một nhà xưởng sản xuất thức ăn cho heo, cũng khiến dân chúng đổi mới thế giới quan. Lần đầu tiên phát hiện những con heo này còn quý giá hơn cả con người.
Đối với thứ phải tiêu tiền, dân chúng đều có chút tôn kính mà không thể gần gũi. Dù sao có thể đi cắt cỏ lợn, làm gì phải phí chút công sức như thế.
Nhưng có vài dân chúng biết tính toán thì tính thử một khoản này.
Heo ăn thức ăn gia súc lớn lên khá nhanh, vậy nhiều thịt heo thừa dùng để mua thức ăn gia súc, thế không phải rất có lời sao.
Cho nên vẫn có vài dân chúng tiếp nhận công việc mới lạ này.
Tô Mạn cũng không phải quá để ý đối với việc các dân chúng có tiếp nhận hay không. Dù sao chờ sau khi qua đợt nuôi này, các dân chúng nhìn thấy kết quả, hiển nhiên sẽ tiếp nhận.
Có một số việc có nói ba hoa chích chòe đi nữa, thì cũng không có tốt bằng tận mắt nhìn thấy chuyện này.
Sau khi nhóm giống tốt đầu tiên tới, trang trại nuôi heo cỡ lớn đầu tiên của huyện Nam Bình cũng bắt đầu rồi.
Địa điểm thực nghiệm cũng ở Bắc Hà bên này.
Bị bao quanh bởi một dãy núi lớn. Bên trong phân một vị trí, chuyên nuôi gà vịt, nuôi trâu dê.
Số lượng còn không ít, đầy khắp núi đồi đều là gia súc gia cầm.
Dù sao cũng mang tính chất chăn nuôi toàn bộ huyện, quy mô nhỏ thì không vươn tay ra được. Tô Mạn cũng không lo lắng lỗ vốn, có thức ăn gia súc hán làm chỗ dựa, vốn không thiệt.
Tô Mạn còn dẫn bí thư Triệu và các cán bộ liên quan ở trong huyện đích thân đến trang trại chăn nuôi nuôi xem qua.
Nhìn thấy có người ở trang trại chăn nuôi bên ấy thu dọn phơi khô phân, bí thư Triệu nói: “Đây là đang làm gì?”
Phó huyện trưởng Trình vui vẻ nói: “Những thứ này đều có thể làm nguyên liệu sản xuất phân hóa học.”
Bí thư Triệu cũng cười : “Thế nên, trang trại chăn nuôi này lại thêm một khoản thu nhập.”
Phó huyện trưởng Trình nói: “Đâu chỉ thế, sau này những con gà đó trưởng thành, lông gà có thể bán cho một vài nhà máy làm chổi lông gà. Lông dê cũng có thể gia công thành len sợi. Ngay cả da cũng có thể cung cấp cho xưởng da bên đó. Thịt thà này thì lại càng không cần phải nói.”
Mắt bí thư Triệu đều đỏ: “Trang trại chăn nuôi này thật đúng là bảo bối.”
Lúc này nhìn thấy đàn gia súc nhỏ, bí thư Triệu cảm thấy giống như nhìn thấy tương lai của Nam Bình.
Hai năm nay Nam Bình bởi vì chuyện xưởng gia dụng, vẫn luôn sản xuất hưng thịnh phát đạt. Tô Mạn cũng thành người nổi tiếng của mỗi huyện khu Hoa Châu. Biết Tô Mạn làm huyện trưởng, bọn họ còn nghĩ năm nay xưởng gia dụng Nam Bình có phải lại muốn làm động tác lớn hay không. Kết quả năm nay xưởng gia dụng gia lại vững bước tiến tới, không khác gì năm ngoái. Nhưng không có động tĩnh gì lớn. Ngược lại trong huyện mua một đống súc vật về.
Có người sau khi nghe ngóng, mới biết được Tô Mạn muốn làm chăn nuôi ở trong huyện.
Nhiều huyện còn có chút nghi ngờ.
Nói người này làm xưởng trưởng thì làm xưởng trưởng đi, cử không theo bài bản. Không hiểu phải quản lý công việc trong huyện rồi. Thế nhưng còn tốn tâm tư đi làm chăn nuôi.
Hơn nữa tốn ngoại tệ nhập khẩu cái gì mà dây chuyền sản xuất thức ăn gia súc.
Những người này không ngừng nghi ngờ, còn có vài người đến chuyên khu bên kia cáo trạng, nói Nam Bình làm loạn một trận.
Sau khi bí thư Triệu biết, thiếu chút nữa chửi ầm lên. Cùng Tô Mạn đến chuyên khu bên kia nói lý lẽ.
Tô Mạn bình tĩnh nói: “Chú Triệu, bình tĩnh. Người làm được việc lớn phải có một trái tim kiên cường. Dù sao lãnh đạo chuyên khu lại không có phê bình chúng ta. Sợ gì? Chờ chúng ta phát triển trang trại nuôi heo nuôi tốt rồi, vả mặt bọn họ. Thịt trong huyện chúng ta không cung ứng cho huyện bọn họ, để bọn họ đến cầu chúng ta, vậy mới sảng khoái.”
Bí thư Triệu nói: “Lòng chú tức giận bất bình.”
Nhưng ông ta nhìn thấy vẻ mặt không tức giận của Tô Mạn, bỗng chốc trong lòng có chút hổ thẹn. Cảm thấy sau lưng Tô Mạn còn có một chủ tịch tỉnh, tính tình Tô Mạn cũng tốt như vậy, mình ngược lại còn ầm ĩ lên.