Thôi Hướng Bắc không nhạy cảm về chính trị như Tô Mạn, cũng không biết trước được tương lai như Tô Mạn. Thấy Tô Mạn vẫn luôn nhớ thương chuyện này, anh nói: “Em cảm thấy sẽ rất nghiêm trọng sao?”
“Phải, em hơi lo sợ. Không muốn sau này cha mẹ phải chịu khổ.”
Thôi Hướng Bắc im lặng: “Anh sẽ cho em mấy cái danh sách, nếu sau này xảy ra chuyện cũng có thể lo liệu một chút. Bên chú Cố anh sẽ đến nhắc nhở một chút, đừng nhìn bình thường ông ấy rất thông minh, rất sáng suốt, thật ra bên cũng như lão Thôi vậy, cực kỳ cố chấp vào quan điểm của mình.”
Tô Mạn gật đầu, sau đó ôm Thôi Hướng Bắc một hồi: “Thôi Hướng Bắc, đừng quên anh đã đồng ý với em.”
“Ừm.” Anh biết Tô Mạn đang nói tới chuyện anh phải khoẻ mạnh chờ bên cạnh cô.
Giao thừa năm nay gia đình lão Thôi xem như là một nhà náo nhiệt nhất.
Có một buổi biểu diễn trong quân đội, Tô Mạn cũng đi theo dính chút ánh sáng của đồng chí lão Thôi, đi xem biểu diễn của quân đội.
Bộ đội nhiều người, còn có đoàn văn nghệ chuyên môn, ở mỗi đơn vị đều có biểu diễn, diễn viên biểu diễn rất chuyên nghiệp.
Tô Mạn nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, trong lòng lại không có cách nào hoàn toàn vui vẻ trở lại.
Ngược lại, tâm trạng của Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc rất tốt.
Ban đêm lúc đón giao thừa, Lý Thục Hoa bao hết sủi cảo còn bỏ vào trong một đồng tiền xu. Lúc ăn, đồng tiền này được Tô Mạn gắp trúng.
Nhìn thấy Tô Mạn lấy ra đồng xu, Lý Thục Hoa và Thôi Vệ Quốc lại cực kỳ vui vẻ: “Năm nay vận may của Tiểu Tô không tệ, nói không chừng sang năm nhà ta sẽ có thêm một đứa cháu trai.”
Tô Mạn cười cười, cô tỏ vẻ sinh con không nằm trong suy tính của mình.
Nếu linh như vậy thì hãy giải quyết hết những điều phiền lòng của cô đi, vậy mới là tốt nhất.
Mãi đến ngày mồng hai Tết, Tô Mạn mới đề nghị việc phải trở lại Nam Bình làm việc.
Ngày nghỉ của cô không nhiều, năm nay chính là kỳ nghỉ dài nhất, nếu không phải vì lý do đặc biệt thì cô sẽ không nghỉ dài như vậy. Mà năm nay công việc trong huyện khá nhiều, cô phải quay về giải quyết một mớ. Nhân tiện sắp xếp một ít chuyện chuẩn bị đón thứ sắp đến.
Mặc dù Thôi Vệ Quốc và Lý Thục Hoa không nỡ nhưng cũng biết công việc quan trọng. Cũng không có ý giữ lại, chỉ vơ vét mấy thứ tốt trong nhà ta để Tô Mạn mang về Nam Bình.
Lần này kỳ nghỉ của Thôi Hướng Bắc khá dài nên đương nhiên cũng lon ton theo sau nàng dâu nhà mình.
Hai người mang theo mấy bao đồ lên xe lửa, từ cửa sổ nhìn đôi vợ chồng già đứng trên sân ga, mái tóc bạc phơ, vẻ mặt buồn bã nhưng phải mỉm cười vẫy tay chào, không hiểu sao làm lòng người man mác buồn.
Trở lại Nam Bình, vui vẻ nhất chính là vợ chồng Lý Xuân Hoa.
Khoan hãy nói những năm này đều là Tô Mạn ăn tết cùng họ, đặc biệt năm ngoái còn có Thôi Hướng Bắc, bọn họ cảm thấy rất náo nhiệt. Năm nay thiếu đi hai người này, coi như cả nhà cùng nhau, vợ chồng thằng ba nhà còn có thêm một nhóc mập mạp, nhưng trong lòng cặp vợ già lại luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Ngay khi Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc về đến, cả nhà lão Tô tập hợp đông đủ.
Tô Tam Trụ đắc ý ôm con trai mình đến hỏi Thôi Hướng Bắc khi nào sinh cái bé con.
Lý Xuân Hoa cảm thấy thằng này đúng là kiếm chuyện mà, châm chọc nói: “Đắc ý cái gì chứ, cũng không phải theo họ anh.”
Lúc bốc thăm tên bé con đầu tiên, người chiến thắng là đồng chí Từ Tiểu Lệ, đặt tên Từ Tiểu Tô. Biệt danh còn cố tình nể mặt Tô Tam Trụ đặt là Tiểu Trụ Tử.
Đối mặt với lời châm chọc của mẹ mình Tô Tam Trụ không cảm thấy gì cả: “Tiểu Lệ nói sang năm sau sẽ sinh thêm một đứa nữa, không bốc thăm, cho mang họ con. Với lại, không quan tâm họ ai, dù sao cũng gọi con là cha.”
“Mau mau cút đi, em gái với em rể con mới trở về, đừng có mà chọc tụi nó.”
Con gái con rể ai cũng bận rộn, sinh con mới là lạ đó. Thằng ba này đúng là nhàn rỗi không chuyện làm kiếm chuyện chơi.
Thôi Hướng Bắc phát lại cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi, trêu đùa thằng nhóc của Tô Tam Trụ, sau đó bèn khuyên Tô Mạn: “Em đừng áp lực, chúng ta vẫn còn trẻ.”
Tô Mạn bật cười, cô cũng không thấy áp lực.
Ngày thứ hai trở về, Tô Mạn lập tức bắt đầu đi làm, vẫn là vì việc chăn nuôi trong huyện.
Bây giờ trong huyện có tiền, trên dưới một lòng, trại chăn nuôi đương nhiên cũng phát triển oanh liệt.
Trước đó trại chăn nuôi của công xã đã mở, bây giờ từng đội sản xuất cũng lục tục mở trại chăn nuôi.
Còn Tô Mạn thì đang lên kế hoạch muốn mở một trại chăn nuôi lớn trong huyện. Dù sao cũng là tận dụng mọi nơi thích hợp, cố gắng chăn nuôi, để người dân Nam Bình huyện sớm ngày vượt qua, sống một cuộc sống thoải mái.