Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Có thể được người của tòa soạn báo nhìn trúng tin tức này hay không, Tô Mạn không rõ lắm.
Cô chỉ phân tích tình hình hiện giờ một chút. Khắp nơi là một vùng tiêu điều, bên trong tòa soạn báo vì ủng hộ sĩ khí, có khả năng sẽ thích một tin tức tích cực tiến về trước như vậy. Cho nên có tỷ lệ được nhìn trúng rất cao.
Cho dù không được chọn, cô cũng không có tổn thất gì.
Đối với chuyện công việc, cô luôn làm ít không bằng làm nhiều. Làm thì có hi vọng, không làm thì không có chút hy vọng nào.
Sau khi ký gửi bản thảo cho người phát thư xong, Tô Mạn cũng coi như hoàn thành công việc cuối cùng. Toàn thân thoải mái hơn. Cô nghĩ tới sắp phát tiền lương, trong tay có tiền, thì có cớ đi bộ đến huyện thành. Cô cần mua chút đồ cho mình.
Không giống như cô, trái lại đám Đinh Mẫn càng lúc càng bận rộn hơn.
Lần này không chỉ công xã khác bị diễn xuất ảnh hưởng, mà công xã Bắc Hà khởi xướng các hoạt động còn được hưởng ứng nhiệt liệt hơn. Đặc biệt là Mã Thu Lan tái giá thành công, chuyện con dâu nhà họ Trần an toàn sinh hạ con gái, vậy thì càng vượt xa.
Người tới công xã tìm kiếm trợ giúp rất nhiều.
Tô Mạn vì sắp xử lý chuyện diễn xuất, cộng thêm chủ nhiệm Hách cũng biết cô mệt mỏi một trận, cố ý cho cô nghỉ ngơi một lát, để mấy cán sự bất tài làm việc, cho nên những công việc vặt vãnh này đều không tới lượt cô, toàn bộ phân cho Đinh Mẫn và Trình Hiểu Hồng. Ngay cả Vương Phương đều không trốn được.
Tô Mạn vừa thu dọn bàn làm việc, vừa nhìn bọn họ bận rộn xử lý công việc.
“Đồng chí của văn phòng hội liên hiệp phụ nữ, tan làm nhớ tới lĩnh tiền lương.”
Kế toán Hoàng của công xã ở ngoài gọi một tiếng.
Tô Mạn nghe thấy thế, đôi mắt sáng lên, lộ ra vẻ mặt nhiệt tình hiếm có đáp: “Tới ngay!”
Trình Hiểu Hồng, Đinh Mẫn, Vương Phương: “…”
….
Tuy so với các cán bộ công xã khác thì tiền lương và đãi ngộ của Tô Mạn thuộc hàng chót nhất nhưng so với việc làm nông trong đại đội trước đây thì quả là khác nhau một trời một vực. Tiền lương 18 đồng. Còn được thêm mấy loại tem phiếu gồm một phiếu công nghiệp, năm thước vải, hai phiếu đường. Vì bình thường đều lấy cơm ở nhà ăn nên không có các phiếu lấy dầu mắm muối này nọ.
Mặc dù Tô Mạn không để tâm đến mấy cái này cho lắm thế nhưng có tài sản thực tế. Sau này cô mới có thể quang minh chính đại cải thiện chất lượng cuộc sống của mình.
Sau khi lấy được lương, Tô Mạn vui vẻ cầm tiền lương dạo một vòng trong hợp tác xã mua bán của công xã.
Người bán hàng Ngưu Đại Hỉ trong hợp tác xã mua bán là cháu trai của thím Ngưu.
Đừng thấy người ta chỉ là người bán hàng bình thường mà lầm tưởng, chức vị này thực ra rất không đơn giản. Đây là một trong tám chức lớn nhất trong công xã, người muốn nịnh bợ anh ta thì nhiều vô số kể.
Sau khi Tô Mạn đến công xã cũng có gặp anh ta mấy lần. Bởi vì có quen biết với thím Ngưu hơn nữa bây giờ cô còn đang làm chức cán sự trong công xã thế nên hai người cũng coi như thân thuộc với nhau hơn.
Lúc Tô Mạn vào hợp tác xã mua bán thì thấy Ngưu Đại Hỉ đang tiếp đón khách. Dù sao cũng mới phát tiền lương, người đến mua hàng cũng không ít.
Ở bên đó, vợ của đầu bếp Lý trong nhà ăn còn đang kéo Ngưu Đại Hỉ lại hỏi: “Đại Hỉ, còn vải khúc không? Vải vụn cũng hết rồi hả?”
“Hết rồi hết rồi, chẳng còn loại nào cả.” Ngưu Đại Hỉ đưa hai tay ra: “Nếu còn, sao cháu lại không lấy ra cho được?”
Vải khúc vải vụn gì cũng không còn, mọi người chỉ đành dùng phiếu vải mua mấy loại hàng cần dùng phiếu mới mua được.
Mua xong vải lại phải mua thêm đường, mua thêm giày. Chẳng thể làm gì khác cả, vốn dĩ nguồn cung mấy mặt hàng này trong hợp tác xã mua bán đã rất thiếu rồi, mấy hôm nay còn phát tiền lương phát phiếu mua hàng, người mua nhiều hơn, bây giờ mà không mua, đợi mấy ngày sau thì phải lên huyện thành mới mua được.
Chẳng mấy chốc số phiếu mới được phát đã bay sạch, còn phải mượn người ta nữa.
Đợi Ngưu Đại Hỉ xong việc, Tô Mạn mới phát hiện kệ hàng trong hợp tác xá đều trống không hết rồi.
“...” Không cần biết là thời đại nào, ngày đầu tiên sau khi phát tiền lương, sức mua đều tăng đột biến.
Tô Mạn hỏi có hộp cơm không. Cô muốn mua một cái bằng nhôm, có nắp đậy, sau này đựng cơm cũng tiện hơn nhiều.
Ngưu Đại Hỉ tiếc nuối nói: “Cán sự Tô, cô tới sớm chút thì hay rồi. Hợp tác xã mua bán của công xã chúng tôi đến cuối tháng mới nhập hàng, người ta đã đặt trước từ lâu rồi. Hay là vậy đi, sau này khi chúng tôi mua hàng, tôi lén giữ lại một cái cho cô.”
Tô Mạn: “...Vậy ngoài nơi này ra, còn có thể đi đâu mua được nữa?”
“Trong huyện thành có mấy hợp tác xã, còn có cả một tiệm bách hóa nữa. Ở đó chắc có.”