Nếu một nhà xưởng không thể mang lại hiệu quả nhất định cho địa phương, đối với Tô Mạn mà nói, nhà xưởng đó không có giá trị.
Muốn có lợi nhuận thì đương nhiên phải phát triển mở rộng quy mô của nhà xưởng.
Cô nghĩ ra một kế hoạch mang tên vòng tròn kinh tế Hoa Châu.
“Chú Triệu, Nam Bình của chúng ta chỉ dựa vào bản thân thôi thì không được, phải đoàn kết các bên để có được sức mạnh đoàn kết, như vậy mới có thể mở rộng sản xuất.”
Hiện giờ bí thư Triệu đã có thể thản nhiên tiếp nhận ý tưởng của Tô Mạn, bất kể ý tưởng do cô đề xuất thái quá đến đâu, ông ta đều cảm thấy đáng tin cậy. Bí thư Triệu nói: “Cháu nói thế nào thì cứ làm thế nấy.”
“Không phải trước đây chúng ta và những huyện khác đều sửa đường sao, nếu đường đi đã thông suốt, cháu cảm thấy sau này quan hệ giữa các bên có thể khắng khít hơn nữa. Bây giờ Nam Bình cũng không có nhiều nơi thích hợp để chăn nuôi, cháu cũng không thể biến cả Nam Bình thành trại chăn nuôi được. Thứ nhất là hoàn cảnh không thuận lợi, thứ hai là gia súc quá đông sẽ rất nguy hiểm. Mặt khác, các nhà xưởng đi kèm ở Nam Bình cũng không có đủ nguyên liệu vật liệu cần thiết, cho nên chúng ta phải mở rộng sản xuất thôi, cháu sẽ dứt khoát đến huyện khác làm công tác chăn nuôi.”
Bí thư Triệu nói: “Ý cháu là mở trang trại chăn nuôi của Nam Bình ở nơi khác hả?”
Nhà xưởng có thể mở phân xưởng, trại chăn nuôi cũng có thể như vậy sao?
“Đúng là thế, chúng ta sẽ biến tất cả những nơi thích hợp cho việc chăn nuôi ở Hoa Châu thành trại chăn nuôi tự nhiên của chúng ta. Bọn họ chỉ cho mượn một số nơi thôi mà, cũng không thiệt gì.”
Bí thư Triệu nói: “Lỡ đến lúc đó, họ thấy chúng ta làm được, muốn thu hồi lại thì sao?”
“Thì ký thỏa thuận thôi. Nếu họ cần thể diện thì sẽ không làm vậy, còn nếu như không biết xấu hổ... Đến lúc đó chúng ta cũng không chịu thiệt, cứ bán trại chăn nuôi cho họ, dùng đồ của họ bán ngược lại cho họ.”
Bí thư Triệu: “...”
Chuyện này vốn không cần bàn bạc, sau khi Tô Mạn báo cáo cho bí thư Triệu thì chuyện này được quyết định ngay.
Dù sao đã có sẵn giống tốt, công nhân cũng sẵn có, chỉ cần tìm nơi thích hợp là xong.
Dẫu sao Nam Bình cũng chịu trách nhiệm làm cơ sở chăn nuôi cho khu, Tô Mạn không cần đến thăm hỏi các huyện khác, chỉ khoanh vùng những huyện mà mình chọn, sau đó gọi điện thoại cho lãnh đạo ở huyện đó. Cô nói với họ, cơ sở chăn nuôi bên này có quy hoạch mới, dẫn dắt các huyện cùng trở nên giàu có, mời họ đến đây dự tiệc trà, không tới coi như bỏ cuộc, sau này thấy có cơ hội làm giàu cũng đừng hối hận.
Nghe được tin tức này, lãnh đạo các huyện khác đều nói nhỏ thì thầm.
Tuy họ hâm mộ và ghen tỵ với Nam Bình nhưng không thể phủ nhận rằng Nam Bình rất giỏi tung hoành.
Nói chăn nuôi là làm ngay, hơn nữa còn làm rất sinh động.
Nhìn lại cả huyện ngày trước nghèo đến mức không có xu nào dính túi, bây giờ người dân trong huyện đều có thịt ăn. Khoan nói đến thịt và lương thực được cung ứng đầy đủ, cuộc sống của nông dân và công nhân cũng khá hơn nhiều.
Cho nên khi họ nghe tin Tô Mạn muốn chung tay làm giàu, dù họ cảm thấy Nam Bình không có lòng tốt như vậy, huyện trưởng Tô và bí thư Triệu đều không phải người thành thật hào phóng, nhưng trong lòng họ lại ngứa ngáy, không nỡ từ bỏ cơ hội này. Thế là họ dứt khoát chuẩn bị, dựa theo thời gian đã hẹn trước mà đến Nam Bình.
Sáng sớm, Tô Mạn và lão Triệu đã đứng trước cổng cơ quan huyện để chào đón họ.
Trong huyện còn treo băng rôn, chào mừng lãnh đạo các huyện tham dự tiệc trà chung tay làm giàu.
Phía huyện Tiểu Dã là huyện trưởng Trương.
Vì huyện Tiểu Dã có quặng mỏ nên có thể ưỡn ngực trước mặt lãnh đạo các huyện khác, nhưng do Nam Bình làm quá tuyệt vời nên mấy năm nay, sự nổi bật của huyện Tiểu Dã bị ép xuống. Bây giờ huyện trưởng Trương nhìn thấy Tô Mạn, ông ta đi qua nói vài lời chua chát: “Hai người bận như thế mà còn tới đón tiếp, vậy thì khách sáo quá. Tôi chợt nhớ đến một câu của người xưa, chồn chúc Tết gà.”
[1] Chồn chúc Tết gà, rắp tâm ăn gỏi: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Bí thư Triệu nghe vậy thì mất vui ngay tức thì: “Ông so sánh chúng tôi như chồn thì thôi đi, ông so sánh những người khác như gà nghĩa là sao? Nếu ông không vừa mắt ai thì cứ việc nói thẳng, đừng có chỉ cây dâu mắng cây hòe.”
Tô Mạn hoà giải: “Chú Triệu à, chú đừng cãi nhau với lão Trưởng, mọi người đều là đồng chí kỳ cựu mà. Ý của chúTrương không phải nói mọi người, có thể là nói chính ông ta ấy, chú đừng làm các đồng chí khác hiểu lầm.”
Huyện trưởng Trương: “...”
Lãnh đạo nào đó buồn bực đi vào trong sân.