Sau khi bị Tô Mạn và bí thư Triệu vừa đấm vừa xoa, lãnh đạo các huyện đều động lòng.
Những nơi họ không sử dụng thì khỏi cần dùng nữa, đương nhiên có thể kiếm được tiền thuê cũng không tệ. Hơn nữa trong lòng họ còn có ý tưởng khác, trước tiên cứ để Nam Bình phát triển trại chăn nuôi, sau này huyện mình có tiền có vốn, lúc nào muốn thu hồi thì cứ thu thôi.
Sau khi tính toán một phen, lãnh đạo các huyện khác đều tán thành lời đề nghị của Tô Mạn, đồng ý để Nam Bình đến huyện của họ và mở trại chăn nuôi.
Chuyện này đã được quyết định, Tô Mạn sắp xếp người của trại chăn nuôi đến các huyện để khảo sát địa điểm, sau đó giải quyết vấn đề thời gian và soạn thảo hợp đồng.
Để ràng buộc lãnh đạo các huyện, Tô Mạn còn báo cáo chuyện này với bên chuyên khu, nhận được sự ủng hộ của chuyên khu, tránh để về sau các lãnh đạo này đổi ý.
Vụ này lu bu mãi đến tháng Tám mới hoàn toàn việc ký kết hợp đồng, xây dựng trại chăn nuôi.
Lúc này đây, bụng của Tô Mạn đã lớn nhưng cô vẫn vác bụng bầu đi giám sát công việc. Bởi vì không thể lái xe, cô đành nhờ một tài xế. Nói chung thì Tô Mạn đều tự mình đến xem tình hình trại chăn nuôi ở các huyện khác, bấy giờ cô mới yên tâm. Sau đó cô lại kêu gọi người phụ trách nông trường ở Nam Bình đến để mở cuộc họp, bảo một vài người trong số họ phụ trách quản lý nông trường ở những huyện khác.
Bí thư Triệu thấy ngày nào cô cũng hăng hái tinh thần ra vào cơ quan huyện, ông ta nhìn mà hú hồn khiếp vía. Bởi vì tính cách của Tô Mạn quá mạnh mẽ, cho nên trước khi cô to bụng, ông ta cũng chưa từng coi cô như nữ đồng chí mà đối xử.
Đợi đến khi bụng cô to lên, ông ta mới nghĩ - hóa ra Tô Mạn cũng có thể sinh con. Nhưng nay thấy Tô Mạn to bụng mà vẫn hùng hổ năng nổ như trước, ông ta lại nghi ngờ liệu có phải cô đang giả mang thai không.
Trông chẳng giống nữ đồng chí mang thai gì hết, trái lại giống như một người đàn ông có cái bụng to.
Ông ta khuyên nhủ: “Tiểu Tô à, bụng cháu đã lớn vậy rồi, cháu đừng bận rộn nữa thì hơn, trông dọa người lắm. Dù sao chúng ta cũng ở chung đơn vị, không thể bóc lột nữ đồng chí như thế.”
Tô Mạn nói: “Lão Triệu à, chú không hiểu đâu, cháu thuộc kiểu dạy người thế nào, mình làm như vậy, từ khi con còn nhỏ phải để nó học được thế nào là vì nhân dân phục vụ. Đương nhiên quan trọng nhất là cơ thể cháu mạnh khỏe, còn những nữ đồng chí khác, cháu không đề nghị họ làm vậy.”
Bí thư Triệu vừa nghe thì nói thầm, còn nhỏ thế mà đã đi theo mẹ học tập. Người làm mẹ thông minh như thế, sau này đứa con được sinh ra, không chừng có thể leo lên trời luôn nhỉ?
Tuy có nhiều việc bận rộn, Tô Mạn cũng đi khám thai đúng hạn.
Bấy giờ vẫn chưa phổ biến việc đi khám thai định kỳ mỗi tháng, nhưng bản thân Tô Mạn rất chú ý.
Huyện cũng chưa có máy siêu âm B nào, may mà bác sĩ lâu năm ở khoa Phụ - Sản cũng có cách riêng để kiểm tra, kết hợp giữa Trung y và Tây y, có thể biết được cơ thể Tô Mạn ổn không, đứa bé phát triển khỏe mạnh hay không.
Đợi đến khi Tô Mạn mang thai được sáu tháng, kiểm tra ra cô có khả năng mang thai đôi.
Chuyện này khiến người nhà hai bên ngạc nhiên vui mừng quá đỗi.
Bản thân Tô Mạn rất hài lòng, cô cũng không muốn sinh hoài, dù sao mang thai đã phải vất vả một lần, nếu có thể được cả hai đứa, trái lại cũng xem như có lời.
Cuối tháng, Thôi Hướng Bắc về nhà nghe được tin tức ấy, anh sợ tới mức ngủ không yên. Thôi Hướng Bắc không có lòng tham, anh cảm thấy có một đứa đã đủ mừng rồi. Trong lòng anh, sức khỏe của Tô Mạn quan trọng hơn ai hết. Vì thế khi biết cô có hai đứa bé, anh hoàn toàn không cảm thấy mừng rỡ chút nào, trái lại còn hết hồn.
Anh ghé vào bụng cô mà xoa: “Làm sao đây em, người ta mang thai một đứa đã vất vả, vậy mà em bầu hai đứa một lượt, đến lúc đó bụng em sẽ lớn đến đâu, làm sao lại mang thai đôi được nhỉ?”
Tô Mạn nghiêm túc gật đầu: “Em cũng buồn bực lắm, hóa ra có tận hai con cá lọt lưới. Thôi Hướng Bắc, anh nói xem, rốt cuộc là cơ thể em quá khỏe hay do hạt giống của anh quá mạnh.”
Thôi Hướng Bắc lập tức đỏ bừng mặt, anh lắp bắp: “Anh, anh cũng không biết.”
Tô Mạn nói: “Em cảm thấy đây là liên kết mạnh mẽ, cho nên anh đừng lo. Em mạnh như thế, không lẽ vì sinh con mà bị đánh gục sao? Yên tâm đi.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Buổi tối đợi Tô Mạn say giấc rồi, Thôi Hướng Bắc ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái bụng phồng lên của cô rồi lại duỗi tay sờ nó, khuôn mặt anh đầy vẻ u sầu.
Anh rất hối hận vì lúc trước mình không học Y.