Tô Mạn nói: “Lát nữa con sẽ bàn với Thôi Hướng Bắc, chúng con còn chưa bàn về chuyện này.” Cô cảm thấy trong chuyện đặt tên, hai vợ chồng nên nằm trên giường, từ từ trao đổi mới được. Đây là con của cô và Thôi Hướng Bắc, đương nhiên phải do hai người quyết định.
“Bất kể đặt tên gì, con cái đều theo họ của Tô Mạn.” Thôi Hướng Bắc đột nhiên nói: “...”
Nhà họ Tô và nhà họ Thôi: “...”
Thú thật, nhà họ Tô không hề nghĩ đến chuyện này. Tuy Lý Xuân Hoa luôn cảm thấy con gái mình rất giỏi, không hề dựa vào nhà họ Thôi, nhưng bà cũng là người hiểu lý lẽ. Nhà họ Thôi chỉ có một đứa con là Thôi Hướng Bắc, người ta cũng rất tôn trọng con gái bà, chưa từng nói muốn tranh giành cho con cái theo họ ai.
Tô Mạn cũng nhìn Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc nói: “Khi Tô Mạn mang thai sinh con, con đều không có mặt ở nhà. Để cho hai đứa theo họ của Tô Mạn để bọn nó biết người hy sinh nhiều nhất chính là mẹ của bọn nó.”
Trái lại chuyện này khiến Thôi Vệ Quốc quýnh lên.
Ông là người bảo thủ, không thể chấp nhận cháu trai cháu gái không theo họ mình, quả thực muốn lấy mạng già của ông mà.
“Thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy mà con không thèm bàn với bọn ta.”
Thôi Hướng Bắc kích động nói: “Đây là chuyện của con, Tô Mạn vì con mà trả giá quá nhiều, cô ấy và con đều ngang hàng! Dựa vào đâu mà con cái buộc phải theo họ con? Thôi Hướng Bắc này tính là gì chứ?”
Tô Mạn thấy anh kích động như vậy, cô nhướng mày kinh ngạc quá đỗi.
Từ lúc xuất viện về đây, Thôi Hướng Bắc đã hơi khác thường, anh càng bám người hơn trước, chuyện gì cũng giành làm.
Bây giờ đột nhiên làm ầm như vậy.
Thôi Vệ Quốc nghe con trai nói thế, trái lại cảm thấy không thể nào phản bác. Trong quá trình Tô Mạn sinh con, quả thực con trai của ông không làm được gì cả.
Nhưng... nhưng không phải những người còn lại trong nhà đều như vậy sao? Tuy nhiên trước mặt con dâu, ông cũng ngại nói ra, đành nói một câu nghèn nghẹn: “Ít nhất, ít nhất phải có một đứa họ Thôi chứ.”
Ai ngờ Thôi Hướng Bắc rất kiên quyết: “Không được!”
Tô Mạn lôi kéo Thôi Hướng Bắc: “Hai đứa mà, mọi người giành nhau làm gì, hơn nữa con cái theo họ của ai, vậy thì phải hỏi ý kiến của bọn nó.”
Lý Xuân Hoa nói: “Làm sao mà hỏi?”
“Học theo nhà anh Ba ấy ạ, rút thăm.”
Hai đứa bé, bốn tờ giấy, bao gồm hai tờ chữ Tô, hai tờ chữ Thôi.
Thôi Vệ Quốc căng thẳng ngóng trông, thật lòng sợ hai đứa đều bắt được chữ Tô. Bất kể thế nào, bọn nó cũng phải bắt được chữ Thôi, nếu không nhà họ Thôi sẽ đứt đoạn.
Cho dù cháu gái mang họ Thôi, ông cũng có thể kén rể mà.
Cả nhà đều nhìn hai đứa bé không biết gì cả, được cha mẹ mình cầm bàn tay nhỏ đặt lên bàn, tiếp theo bọn nó chạm vào tờ giấy nào, từ nay về sau sẽ mang họ theo tờ giấy đó.
Đợi hai đứa chạm vào rồi, Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc cười tủm tỉm mở tờ giấy ra.
Thôi Hướng Bắc mở ra, bên mép giật nhẹ: “Con trai theo họ anh.”
Tô Mạn xem cho con gái, xem xong thì cười: “Con gái theo họ em.”
Nghe Tô Mạn nói thế, ba anh em nhà họ Tô lập tức đỡ trán, nhà họ Tô lại có thêm một nữ đồng chí.
Những người khác đều thở ra nhẹ nhàng.
Cuối cùng mỗi nhà một đứa, khỏi lo ai giành.
Sau khi quyết định dòng họ cho con, Tô Mạn khăng khăng để mình và Thôi Hướng Bắc bàn chuyện đặt tên.
Mọi người bế hai đứa bé ra ngoài, để cho hai vợ chồng ở trong phòng bàn bạc.
Tô Mạn ngồi trên giường, chưa thể xuống dưới, cô chìa tay ra với Thôi Hướng Bắc: “Lại đây.”
Thôi Hướng Bắc đi qua ngồi với cô: “Con mình tên gì, em quyết định đi.”
Tô Mạn vui vẻ: “Sao hả, anh làm cha rồi nên phủi tay bỏ mặc à? Em cực khổ sinh con, bây giờ ngay cả chuyện đặt tên mà anh cũng không muốn đặt ư?”
“Không phải như thế.” Thôi Hướng Bắc quýnh lên: “Anh chỉ cảm thấy em là mẹ của bọn nó, chuyện của bọn nó đều do em quyết định.”
Tô Mạn nhìn anh: “Thôi Hướng Bắc, anh làm sao vậy? Em cảm thấy anh hơi khác thường, sau khi trở về từ bệnh viện, anh cứ kỳ lạ thế nào ấy.”
Thôi Hướng Bắc thấy sắc mặt cô còn chưa khôi phục, hơn nữa vì sinh con ở cữ nên cô cắt tóc ngắn, trong lòng anh vừa chua xót vừa đau đớn: “Anh muốn yêu em nhiều hơn nữa, cố gắng đối xử tốt với em hơn. Khi nhìn thấy em ở bệnh viện, nơi này của anh đau lắm.” Anh sờ lên ngực.
“Em nói đi, dựa vào đâu mà bảo em hy sinh vì anh nhiều như vậy? Dựa vào đâu mà khiến em chịu nhiều khổ sở như thế...”
Chỉ có trời biết khi anh nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia, trong lòng anh sợ hãi khó chịu đến nhường nào.
Phụ nữ gặp nguy hiểm nhất, chịu đau đớn nhất là khi sinh con. Đối với Thôi Hướng Bắc, điều khiến anh khổ sở nhất là trong lúc người phụ nữ anh yêu mạo hiểm cả mạng sống, đau đớn sinh con cho anh, anh lại không ở bên cạnh cô.
Tô Mạn không ngờ Thôi Hướng Bắc có suy nghĩ như vậy, bản thân cô cũng chưa trách anh mà, dù sao chuyện này đều do cô lựa chọn. Cho nên khi thấy Thôi Hướng Bắc kích động như vậy, ngược lại trong lòng cô càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh để cảm nhận sâu sắc rằng mình đã may mắn biết nhường nào, may mà lúc trước mình tiếp nhận Thôi Hướng Bắc.