Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình uống một ngụm trà: “Vấn đề của hội liên hiệp phụ nữ, tìm dân binh tham dự vào, sẽ gây ra vấn đề hay không.”
Chủ nhiệm Hách đáp: “Không đâu, chúng tôi cũng không bắt người bậy bạ, chúng tôi phải lấy chứng cớ. Có chứng cớ, vậy thì là chuyện phạm pháp, đối với kẻ trái pháp luật, chẳng lẽ dân binh không nên bắt bọn họ sao?”
Bí thư Trình gật đầu, đúng là nên bắt.
Chủ nhiệm Hách lại nói: “Chúng tôi phụ trách tìm chứng cớ, bọn họ phụ trách bắt người. Chúng ta đây đều là vì công xã phục vụ đông đảo quần chúng nhân dân. Chúng ta đề cao địa vị của đồng chí nữ, đề cao tính lao động tích cực của các cô ấy, để lương thực của đại đội tăng gia sản xuất, việc này đối với công xã Bắc Hà chúng ta có ý nghĩa lớn lao. Ông nhìn thôn trấn người ta xem, người ta đều là tự mình phê duyệt chỉ thị. Bí thư Trình, vì sao họ lại tự mình phê duyệt chỉ thị? Một là bởi vì là việc đồng chí chủ tịch coi trọng vấn đề quyền lợi của phụ nữ, một mặt khác chính là bởi vì bọn họ tiến về phía trước, dám nghĩ dám làm! Lần này không phải trong huyện cũng vì hội liên hiệp phụ nữ của chúng tôi đi đầu, cho nên khen ngợi chúng tôi à?”
Bí thư Trình trầm mặc uống trà, cân nhắc lợi hại.
Sau một hồi im lặng, ông ta mới nói: “Cũng không thể tùy tiện bắt người, khiến dân chúng khủng hoảng.”
Chủ nhiệm Hách lập tức cam đoan: “Chỉ bắt mấy đối tượng điển hình thôi. Nếu không tôi cũng rất bận bịu.”
Bí thư Trình bèn bảo cán sự Tiểu Vương của mình tìm doanh trưởng Hứa của bên dân binh lại đây.
Doanh trưởng Hứa là quân nhân xuất ngũ, thái độ làm người chính trực, vừa nghe là chuyện của hội liên hiệp phụ nữ, lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề.
Ngay trước mắt bí thư Trình đã sắp xếp hai người dân binh. Bảo bọn họ sau này cứ đi theo hội liên hiệp phụ nữ chấp hành nhiệm vụ.
“Nếu đến lúc đó không đủ người, tìm người liên quan tới đại đội dân binh.”
Chủ nhiệm Hách cảm kích cầm tay doanh trưởng Hứa: “Đồng chí Hứa Xương Quốc, cảm ơn ông đã ủng hộ công tác của chúng tôi.”
Chờ Tô Mạn bên này ghi xong tình huống của những đồng chí nữ kia, chủ nhiệm Hách đã dẫn hai dân binh của trại lính, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lại đây.
Thế trận này khiến những đồng chí nữ đến tố cáo giật mình không thôi.
“Tiểu Tô à, công tác bên đây xử lý sao rồi?” Chủ nhiệm Hách nói vang dội.
Trong tay có người, bây giờ bà ta nói chuyện cũng mang theo khí phách.
“Cháu đã ghi xong tình hình, đợi lát nữa đến trung tâm y tế của công xã tìm bác sĩ kiểm tra thương tổn, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Chủ nhiệm Hách vỗ bàn: “Được, chúng ta xuất phát!”
Có đồng chí nữ hỏi: “Xuất phát? Đi đâu vậy?”
Tô Mạn nói: “Bắt người!”
“…”
Lần này đi đến trong đội bắt người, chủ nhiệm Hách cũng không có kêu ba kẻ bất tài kia đi cùng.
Chuyện này là do bà ta và Tiểu Tô làm, vậy người khác nghĩ cũng đừng nghĩ chiếm một phân lợi ích nào.
Nếu đã không thích làm việc, vậy tiếp tục bất tài đi.
Chủ nhiệm Hách không nhắc, đương nhiên Tô Mạn cũng không nhắc tới, trên đường còn nói với 789: “Haiz, các đồng nghiệp của tôi không thích làm việc, tôi đành làm thay bọn họ vậy, giữa đồng nghiệp với nhau, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Hệ thống thánh mẫu 789, vẫn duy trì ảo tưởng lúc ban đầu với kí chủ: “… Kí chủ, cô thật sự không phải vì điểm thánh mẫu sao?”
Tô Mạn nói: “Có điểm thánh mẫu hả?”
“Có.”
Tô Mạn cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
“…”
Trải qua xét nghiệm thương tổn của bác sĩ công xã, vợ Trần Đại Xuân của đại đội Lê Tử Sơn bị đánh nghiêm trọng nhất, đã bị đánh thành di chứng. Cho nên nơi các cô đi trước tiên chính là đại đội Lê Tử Sơn.
Chủ nhiệm Hách trực tiếp tìm chủ nhiệm Trần chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của đại đội Lê Tử Sơn.
Chủ nhiệm Trần nhìn thấy điệu bộ này thì sợ ngây người.
Hùng hùng hổ hổ như vậy là muốn làm gì?
“Chủ nhiệm Hách, sao không thông báo trước cho chúng tôi, thế có chuyện lớn gì à?”
“Chuyện rất lớn đấy!” Chủ nhiệm Hách hừ một tiếng: “Làm tổn thương phụ nữ, chúng tôi cũng làm tuyên truyền rồi, thế mà đại đội các cô còn có người làm chuyện như vậy, đây là hoàn toàn không tôn trọng tổ chức. Chủ nhiệm của hội lên hiệp phụ nữ như cô không làm tốt công việc.”
Chủ nhiệm Trần: “…”
Tô Mạn nói: “Có lẽ là do chủ nhiệm Trần nhất thời sơ sót, nếu không thì lần này để chủ nhiệm Trần dẫn đội đi, chúng ta cùng đi bắt người?”
Chủ nhiệm Trần mở to hai mắt nhìn: “Bắt người?”