Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đinh Mẫn nói: “Đừng nói thì hơn, tôi kể cho cha nghe chuyện của Tô Mạn, không ngờ cha tôi lại biết cô ta. Ông ấy nói Tô Mạn tự học để tham dự kỳ thi cấp hai, thế mà kết quả thi đứng thứ ba toàn trường. Chúng ta phải thừa nhận thôi, đầu óc chúng ta thật sự không giống như thế được.”
Vương Phương: “…”
Ba ngày sau, quả nhiên nhật báo tỉnh thành có đăng tin về hoạt động biểu diễn trước công chúng của hội liên hiệp phụ nữ thuộc công xã Bắc Hà.
Đương nhiên bản thảo không phải là bản chưa đủ tiêu chuẩn do Tô Mạn cung cấp. Người ta tìm cây bút chuyên nghiệp viết văn trau chuốt, cộng thêm tin tức mà Tô Mạn cung cấp, họ miêu tả hoạt động này hết sức sôi nổi.
Sau khi báo được xuất bản, những công xã khác liên tục gọi điện thoại cho bí thư Trình để chúc mừng vì được lên báo. Suy cho cùng, tuy lần này báo chí đưa tin, bên đứng ra tổ chức là công xã Bắc Hà, nhưng những công xã khác đến xem buổi biểu diễn cũng có cơ hội lộ mặt, viết tên, coi như được thơm lây.
Sau khi chúc mừng xong, bọn họ lại nhắc đến chuyện cắt cử người đến công xã Bắc Hà học tập.
Bí thư Trình cười ha ha lấy lệ cho qua.
Muốn sang học tập à? Đương nhiên không được, đây là điểm đặc biệt của chúng tôi. Các người học rồi thì còn gì đặc biệt đâu?
Sau khi đọc báo, các lãnh đạo ở huyện cũng không ngừng gọi điện đến công xã Bắc Hà. Trước tiên họ gọi điện thoại đến hội liên hiệp phụ nữ, khen ngợi làm chuyện này rất tốt. Bí thư Trình ứng phó một lượt, ngay sau đó, lãnh đạo trực tiếp của huyện cũng gọi điện đến, khen ngợi ông ta.
Hơn nữa còn đề nghị hãy để các công xã khác học theo cách này.
Bấy giờ bí thư Trình không qua loa có lệ nữa. Ông ta cúp máy rồi chạy nhanh đi hỏi chủ nhiệm Hách: “Lần trước bà đề nghị với tôi thành lập đoàn văn công gì ấy?”
Chủ nhiệm Hách xua tay: “Đoàn văn công gì chứ, là tổ biểu diễn trước công chúng tạm thời.”
Bí thư Trình nói: “Đúng vậy, chính là như thế, mấy bà làm chưa?”
“Tiểu Tô đang lo liệu, vẫn luôn tuyển người đấy, con bé bảo là phải tuyển người có nét đặc sắc riêng. Chuyện này không gấp được đâu, phải tuyển cho tử tế vào, không thể cứ tuyển mấy người có phẩm chất không tốt, vậy thì dễ đi lầm đường lắm. Lần này chúng ta cần tuyển thêm một số người giỏi giang, đợi sau khi kết thúc đợt thu hoạch vụ thu rồi quyết định.”
“Được, cứ giao chuyện này cho Tiểu Tô, để con bé làm cho tốt.” Bí thư Trình nghiêm túc nói.
Tô Mạn vẫn luôn lên kế hoạch tuyển diễn viên, nhưng cũng chưa thực hiện ngay.
Cô cảm thấy việc tuyển diễn viên này có thể tuyên truyền cho hội liên hiệp phụ nữ thêm một lần nữa.
Đã là một tổ chức, nó cần thiết phải luôn xuất hiện trong tầm mắt công chúng thì mới không bị cho ra rìa, vì vậy đối với chuyện này, Tô Mạn rất kỹ càng tỉ mỉ.
Hơn nữa bây giờ các đại đội đã bắt đầu rầm rộ triển khai hoạt động thu hoạch vụ mùa, nhóm xã viên cũng rất bận, cho dù tuyển diễn viên, họ cũng không có thời gian đi diễn, vì thế Tô Mạn cũng không sốt ruột. Trái lại cô bàn bạc với chủ nhiệm Hách, ưu tiên chọn những xã viên lao động chịu khó trong đợt thu hoạch vụ thu năm nay, đưa họ vào tổ biểu diễn trước công chúng của công xã.
Đây cũng coi như là lần hợp tác chặt chẽ tiếp theo giữa hội liên hiệp phụ nữ và đại đội sản xuất, có thể làm dịu đi hình tượng lạnh lùng trước đây mà hội liên hiệp phụ nữ gây dựng, tránh cho những đại đội bên dưới phản kích quyết liệt.
Trước đó chủ nhiệm Hách đã bảo rồi, nghe nói những đại đội bên dưới còn đề nghị bí thư Trình ngăn cản hành động bắt người của chị em bên hội liên hiệp phụ nữ. Nếu không phải tòa soạn báo vừa khéo báo tin thì bây giờ Tô Mạn đang phải đối phó với sự ngăn cản từ bí thư Trình đấy.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là giao chuyện này cho đại đội, cô cũng bớt việc.
Nếu không thì nhiều đại đội như vậy, đi phỏng vấn từng người rồi lại tuyển chọn từng ấy người, phiền phức quá chừng.
Người lao động tương đối chịu khó, dù sao đi nữa cũng sẽ không kém, cô lại chọn ra những người có vẻ xuất sắc trong số họ, vậy thì dễ dàng hơn.
Buổi chiều tan làm về nhà, Tô Mạn mang tờ báo ở văn phòng về, đọc cho cả nhà họ Tô nghe.
Nghe nói buổi biểu diễn trước công chúng của công xã Bắc Hà được lên báo, Lý Xuân Hoa tỏ vẻ tiếc nuối: “Tại sao trước đó không để mẹ đi? Mẹ diễn hay hơn mấy bà già kia nhiều.”
Tô Mạn gấp gọn tờ báo: “Người ta bị đè xuống đánh trên sân khấu đó mẹ.”
Lý Xuân Hoa: “…”