Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Không Cần Phải Để Ý Tới Tôi, Cô Mau Trở Về Đi

Chương 103: Không Cần Phải Để Ý Tới Tôi, Cô Mau Trở Về Đi Chương 103: Không Cần Phải Để Ý Tới Tôi, Cô Mau Trở Về ĐiChương 103: Không Cần Phải Để Ý Tới Tôi, Cô Mau Trở Về Đi

"Đồng chí nữ bên cạnh anh ấy trông thật xinh đẹp, các cô có quen không?"

Hai người cùng lắc đầu.

Bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đồng chí nữ xinh đẹp như thế.

Đẹp hơn Bạch Đào làm ra vẻ yếu ớt, tính tình còn không tốt nhiều.

Không biết đồng chí nữ kia có phải là thanh niên trí thức nữ hay không?

Thanh niên trí thức trong mấy đại đội xung quanh đây, hai bọn họ là thanh niên trí thức cũ đều quen.

Chưa từng gặp cô, xem ra không phải thanh niên trí thức.

Khó có thể tưởng tượng ở nông thôn thâm sơn cùng cốc này, còn có một đôi nam nữ trông đẹp như vậy.

Hoàn toàn không giống người nhà quê cả ngày làm việc, nói chuyện thô tục.

Bốn người mới ra khỏi chợ không lâu, Thẩm Nguyệt không cẩn thận bị trẹo chân.

"Cô ngốc như vậy, lớn bằng từng này kiểu gì thế?"

Vẻ mặt Thẩm Lâm ghét bỏ, vỗ ghế sau xe đạp của mình: "Còn không mau lên."

Thẩm Nguyệt đau đến mức không có biện pháp, chỉ có thể ngồi lên ghế sau xe của Thẩm Lâm, cơ thể cách anh ta rất xa.

"Cô sợ tôi cỡ nào mà ngồi xa như thế, không sợ ngã xuống à."

Thẩm Lâm hừ một tiếng, một tay kéo Thẩm Nguyệt qua, bảo cô ấy ngồi chắc.

Cả người Thẩm Nguyệt cứng đờ, nhìn Lục Thanh Nghiên đứng sóng vai với Chu Cảnh Diên.

"Không cần phải để ý tới tôi, cô mau trở về đi."

Lục Thanh Nghiên vẫy tay với Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt, nhìn hai người đạp xe rời đi.

"Anh còn không đi mau?"

Người bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện, an tĩnh đứng bên cạnh cô "Cùng nhau trở về đi."

Hai kẻ chướng mắt rời đi xong, tâm trạng của Chu Cảnh Diên tốt hơn không ít.

Lục Thanh Nghiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, động tác và biểu cảm biểu hiện rõ từ chối.

Niên đại này không thể so được với niên đại của cô.

Nếu cô và Chu Cảnh Diên cùng nhau đi trên con đường này, lát nữa cả đại đội Thịnh Dương chắc chắn sẽ lan truyền cô và Chu Cảnh Diên là đối tượng của nhau.

"Anh biết một con đường nhỏ, chúng ta đi con đường đó sẽ không có ai thấy."

Chu Cảnh Diên đi con đường nhỏ bên trái, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể đi theo sau.

Con đường nhỏ rộng 1 mét cỏ dại lan tràn, hai bên là cây to cao chót vót.

Trong rừng cây, chim chóc ríu rít kêu to.

"Tôi mệt."

Hai mươi phút sau, Lục Thanh Nghiên khó chịu kháng nghị.

Ngày hôm nay còn mệt hơn cô ở đại đội trưởng gần hai tháng qua.

Từ trước tới nay chưa từng đi nhiều như vậy, lúc này hai chân của Lục Thanh Nghiên nhữn ra, trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt mệt mỏi.

Thời tiết nóng bức muốn chết.

Cả người cô vô lực, miệng đắng lưỡi khô.

Chu Cảnh Diên dừng bước lại, quay đầu nhìn Lục Thanh Nghiên.

Chu Cảnh Diên không nói hai lời cởi áo sơ mi màu trắng trên người ra, lót lên tảng đá to ở ven đường.

"Lại đây nghỉ ngơi một lát đi."

Bởi vì quá nóng, hai má của Lục Thanh Nghiên phiếm hồng, cả người càng lộ ra vẻ quyến rũ kiều diễm.

Trên người chảy rất nhiều mồ hôi, khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm.

Lục Thanh Nghiên cầm lấy áo sơ mi của Chu Cảnh Diên ở trên tảng đá, đưa áo cho anh.

"Anh mau mặc vào." Thực sự là vì Chu Cảnh Diên cởi áo sơ mi ra xong, chỉ còn lại áo ba lỗ mỏng manh.

Lộ ra dáng người hoàn mỹ còn rắn chắc, cả người tản ra hơi thở nam tính mãnh liệt.

Chu Cảnh Diên không nói lời nào, nhận lấy áo sơ mi trong tay Lục Thanh Nghiên.

Đúng lúc này, một con thỏ hoang màu xám chạy từ trong rừng ra.

Lục Thanh Nghiên bị dọa sợ, nhìn qua.

Chu Cảnh Diên ở bên cạnh tốc độ rất nhanh, nhặt lấy cục đá trên đất.

Ném mạnh một cách chính xác, thỏ hoang ngã xuống đất ngất đi.

"Anh... Thật lợi hại!"

Lục Thanh Nghiên kinh ngạc cảm thán, đi qua xem.

Chu Cảnh Diên nâng con thỏ hoang trên đất lên, giơ cho cô xem.

"Anh nướng cho em ăn nhé."

"Được."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, không từ chối.

Đúng lúc cô đang đói bụng, còn chưa từng ăn thử tay nghề của Chu Cảnh Diên.

"Đi theo anh."

Một tay của Chu Cảnh Diên xách theo thỏ hoang, một tay khác nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên.

"Anh buông ra, tôi tự mình đi được."

Bị bàn tay dày rộng còn có vết chai mỏng của anh nắm lấy, trái tim Lục Thanh Nghiên đập lỡ một nhịp.

Tay anh rất ấm áp, giống như muốn hòa tan cả người cô.

"Bên này rất khó đi, anh nắm tay em sẽ dễ đi hơn."

Chu Cảnh Diên không có bất cứ ý định buông tay Lục Thanh Nghiên ra, nắm chặt tay cô, lập tức đi về nơi yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment