Chương 111: Cô Ây Là Vợ Tôi
Chương 111: Cô Ây Là Vợ TôiChương 111: Cô Ây Là Vợ Tôi
"Từ ngày mai, chúng ta sẽ thu hoạch những lương thực có thể thu hoạch trước."
Đội trưởng Từ bày tỏ, nếu không xảy ra chuyện như lời ông ấy nói, ông ấy sẽ một mình gánh vác tất cả trách nhiệm.
"Chú đội trưởng là người tốt."
Mọi người rời đi xong, Lục Thanh Nghiên trầm giọng cảm thán.
"Ừm."
Chu Cảnh Diên đứng ở bên cạnh cô, nhìn đội trưởng Từ trên bục giảng.
Đội trưởng Từ thực sự là đại đội trưởng có trách nhiệm.
Cũng nhờ có ông ấy, khi mất mùa đại đội Thịnh Dương mới là đại đội tử vong ít nhất trong mấy đại đội quanh đây.
"Anh Diên, sao anh lại ở đây? Em đi tìm anh một lúc lâu rồi!"
Thẩm Lâm chạy chậm tới, nhìn thấy hai người đứng sóng vai cạnh nhau, biểu cảm lập tức trở nên kỳ lạ.
"Hai người... Đây là tình huống gì thế này?"
Phản ứng của Thẩm Lâm trì độn tới mấy, cũng nhìn ra được không thích hợp.
Phải biết rằng, Chu Cảnh Diên là người rất chán ghét phụ nữ tới gần anh.
Càng đừng nói dựa gần với một nữ đồng chí như vậy, còn đơn độc ở bên nhau.
Anh Diên...
Không phải là thích đàn ông sao?
Lần trước ở thành phố còn lôi kéo người ta không buông, nhanh như vậy đã quên rồi sao?
Chẳng lẽ nam nữ đều ăn?
Trong lúc nhất thời, Thẩm Lâm dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm Chu Cảnh Diên.
"Thu hồi ánh mắt của cậu ngay."
Chu Cảnh Diên tiến lên mấy bước, chậm rãi giơ tay.
"Em sai rồi, anh Diên." Thẩm Lâm giơ tay xin tha, cười nói với Lục Thanh Nghiên.
"Anh Diên, em có việc tìm anh."
"Em đi về trước đi."
Chu Cảnh Diên dịu dàng mở miệng với Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, xoay người rời di.
"Anh Diên, anh thích đồng chí Lục sao? Không phải là anh thích người đàn ông ở thành phố ư?"
Thẩm Lâm nói ra nghi ngờ trong lòng.
Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm, nắm lấy áo sau gáy Thẩm Lâm.
"Đi theo tôi!"
"Anh Diên, em sai rồi, em thực sự biết sai rồi."
Vẻ mặt Thẩm Lâm như đưa đám, chấp nhận số mệnh đi theo Chu Cảnh Diên rời đi.
Mấy phút sau, Thẩm Lâm xoa bụng bị đánh của mình đi theo sau Chu Cảnh Diên.
Miệng lẩm nhẩm nói, ra tay còn nặng như vậy!
"Lại nghe cậu ăn nói linh tinh, cẩn thận đầu lưỡi của cậu."
Phía trước truyền tới giọng nói không có độ ấm của Chu Cảnh Diên, Thẩm Lâm liên tục bày tỏ mình sẽ không ăn nói linh tỉnh.
"Anh Diên, rốt cuộc đồng chí Lục và anh có quan hệ gì thế?"
Thẩm Lâm thật cẩn thận tiến tới.
Anh ta chưa từng thấy anh Diên nói chuyện với người nào dịu dàng như vậy.
Sao hôm qua không phát hiện anh Diên không thích hợp như vậy nhỉ?
"Cô ấy là vợ tôi!"
Chu Cảnh Diên nói đến mấy chữ vợ tôi, trong giọng nói luôn lạnh nhạt kèm theo chút kiêu ngạo.
"Cái gì?"
Thẩm Lâm dừng bước: "Đồng chí Lục thành vợ anh khi nào?"
"Sớm hay muộn mà thôi."
Tối nay Chu Cảnh Diên rất dễ nói chuyện, có lẽ là nhìn ra được tình cảm của Lục Thanh Nghiên đối với anh, Thẩm Lâm hỏi gì thì anh trả lời đó.
"Hiện giờ người ta còn chưa phải mà." Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm phát hiện da mặt của Chu Cảnh Diên dày như vậy, còn chưa phải đã xưng hô đồng chí Lục là vợ.
Bát tự còn chưa xem đâu!
"Anh Diên, anh thích đồng chí Lục từ khi nào thế?"
Thẩm Lâm tò mò nhất là chuyện này.
Ở trong nhận thức của anh ta, Chu Cảnh Diên thích vẫn là người đàn ông ở thành phố.
Đột nhiên được cho biết thích bác sĩ xinh đẹp mới tới, chuyện này thực sự khiến anh ta cảm thấy bất ngờ không kịp đề phòng.
Theo lý thuyết, phần lớn thời gian là anh ta ở bên Chu Cảnh Diên.
Anh lấy đâu ra thời gian quen Lục Thanh Nghiên?
Còn có tình cảm với cô, chuyện này có chút huyền ảo.
"Không liên quan tới cậu."
Một câu trực tiếp khiến Thẩm Lâm ngoan ngoãn câm miệng.
Quả nhiên, Chu Cảnh Diên vừa mới dịu dàng đáp lại anh ta là ảo giác của anh ta. ...
Mấy ngày kế tiếp, đại đội Thịnh Dương bắt đầu bận rộn hơn.
Mấy đại đội gần đó không rõ đại đội trưởng đang làm cái quỷ gì, còn có người tự mình tới dò hỏi đội trưởng Từ.
Đội trưởng Từ nói ra suy đoán của mình.
Mấy đại đội trưởng cùng bày tỏ chê cười, căn bản không để trong lòng.
Vào buổi tối đầu tháng bảy, đột nhiên vang lên tiếng sấm sét đỉnh tai nhức óc.
Chưa tới nửa phút, mưa to tầm tã rơi xuống.
Các thôn dân ở đại đội Thịnh Dương đang ngủ say đều bừng tỉnh, mỗi người đều rời giường, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Mưa rất to, gần như không thấy được cảnh phía xa.
Giống như lời Chu Cảnh Diên nói, thực sự là trời mưa!
Lục Thanh Nghiên mặc váy ngủ đứng ở cửa sổ nhìn bên ngoài, biểu cảm nghiêm trọng.