Chương 113: Lên Núi Trốn Hồng Thủy
Chương 113: Lên Núi Trốn Hồng ThủyChương 113: Lên Núi Trốn Hồng Thủy
Chỗ cao Thanh Sơn, trong rừng cây rậm rạp.
Tất cả thôn dân tuyệt vọng nhìn đại đội bị bao phủ.
"Không còn nhà rồi!"
Có người đau lòng khóc to, một người khóc kéo theo không ít người khóc, đặc biệt là một số đứa bé.
Đội trưởng Từ đứng một bên, không rên một tiếng.
Nước mưa xuyên qua lá cây rậm rạp, xối lên người mọi người.
Lúc này, không ai có tâm trạng tìm chỗ né tránh.
Mọi người nhìn nhà phía xa, đôi mắt trống rỗng thất thần.
Bảo Nhi đứng một bên, tìm kiếm bóng dáng của Lục Thanh Nghiên khắp nơi.
"Ngoan ngoãn đợi ở đây, lát nữa anh tới tìm em."
Chu Cảnh Diên buông tay Lục Thanh Nghiên, ánh mắt nhìn quần áo ướt nhẹp của cô, ánh mắt hơi tối tăm.
"Nhanh đi thay quần áo đi."
"Ừm, em biết rồi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lại dặn dò anh: "Anh cũng thế."
Hai người tách ra, từng người đi về phía đội sản xuất của mình.
"Chị"
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, Bảo Nhi đứng dậy chạy tới.
Lục Thanh Nghiên cười với Bảo Nhi, đặt tay lên bả vai cô bé, cùng cô bé đi tới đội một.
Bốn đại đội sản xuất của đại đội Thịnh Dương có tổng cộng 200 hộ, hơn một ngàn thôn dân.
Lọt vào tầm mắt đều là đầu người.
Nếu không phải Bảo Nhi dẫn theo cô, thực sự là nhất thời không có biện pháp tìm được thôn dân đội một ở đâu.
"Thanh Nghiên, mau tới đây."
Lý Tố Hoa vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, ở bên cạnh bà ấy còn có con gái Từ Kiều Kiều và con rể Từ Vĩ Minh.
"Bác gái." Lục Thanh Nghiên và Bảo Nhi cùng đi về phía Lý Tố Hoa.
Lục Thanh Nghiên tìm một vị trí bên cạnh Lý Tố Hoa, đặt sọt xuống.
Bổn Bổn được cô ôm chặt trong lòng, tránh cho chạy loạn khắp nơi.
"Thanh Nghiên, tình hình dưới chân núi thế nào?"
Từ Kiều Kiều ôm con trai hai tháng, biểu cảm lo lắng uể oải.
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, lắc đầu.
Từ Kiều Kiều vừa thấy thế, đôi mắt đỏ bừng.
Từ Vĩ Minh thở dài một hơi, vỗ bả vai cô ấy.
Bốn phía có rất ít người nói chuyện, cả đám đều uể oải ỉïu xìu.
"Toàn bộ dấy lên tỉnh thần, là khó khăn lớn tới mấy chúng ta cũng phải cùng nhau khắc phục."
Đội trưởng Từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đứng ở vị trí hơi cao nhìn mọi người xung quanh.
"Bây giờ kiểm tra người nhà trước, nhìn xem đến đủ chưa?"
Đội trưởng Từ vừa mới nói xong, lúc này mọi người mới bắt đầu tìm kiếm người thân của mình.
Nửa tiếng sau, một đám người thay phiên nói cho đội trưởng Từ.
May mắn chính là, mỗi nhà mỗi hộ không bỏ sót ai.
Ngưu Lan Hoa đứng trong đám người, giơ tay nói không thiếu ai.
Trần Ni tránh phía sau bà ta, trên lưng cõng một thiếu niên 11-12 tuổi.
"Sao lại không thiếu? Trần vô lại em đâu?"
Vương Kim Nga đứng cách nhà Ngưu Lan Hoa 2 mét, âm dương quái khí nói.
Vương Kim Nga vừa nhắc nhở như vậy, lúc này mọi người mới kịp phản ứng, thực sự thiếu Trần vô lại em.
Từ sau khi Trần vô lại em bị liệt, không lượn lờ trước mặt mọi người, cho nên mọi người đã sớm quên mất anh ta.
Nếu không phải Vương Kim Nga đột nhiên nhắc tới, không ai sẽ nghĩ tới còn có Trần vô lại em này.
Đội trưởng Từ nhìn qua, giọng nói lạnh lẽo: "Ngưu Lan Hoa, Trần vô lại anh, Trần vô lại em đâu?"
Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt chột dạ, né tránh ánh mắt của đội trưởng Từ. Ngưu Lan Hoa bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, căng da đầu tìm cớ.
Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh Lý Tố Hoa, nhìn thấy rõ biểu cảm của Ngưu Lan Hoa, nhìn ra được bà ta đang nói dối.
Xem ra hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa, là cố ý vứt bỏ Trần vô lại em.
Nghĩ cũng biết, Trần gia ích kỷ như thế, sao có thể nuôi một người tàn phế.
"Trời ơi, như vậy không phải là giết người sao?"
Vương Kim Nga có thù oán với Ngưu Lan Hoa thét lên, chỉ vào Ngưu Lan Hoa.
"Đại đội trưởng, Ngưu Lan Hoa chắc chắn là cố ý bỏ lại Trần vô lại em. Người này là phần tử xấu, chúng ta nhất định phải phê bình trừng phạt bà ta."
Gương mặt của đội trưởng Từ âm trầm, đi tới trước mặt Ngưu Lan Hoa: "Có phải như vậy hay không?"
"Oan uổng quá, sao tôi có thể làm ra loại chuyện như thế được?"
Ngưu Lan Hoa lập tức ngồi dưới đất, đôi tay đánh đùi, dáng vẻ như ấm ức rất lớn.
Đội trưởng Từ không có biện pháp với bà ta, cau mày không biết suy nghĩ gì.
Thực ra ở trong lòng mọi người, Trần vô lại em đã chết càng tốt.
Tránh cho ngày nào đó đột nhiên có thể chạy có thể nhảy, đến lúc đó lại gây tai họa cho đại đội Thịnh Dương bọn họ.