Chương 120: Đi Tìm Cẩu Đản
Chương 120: Đi Tìm Cẩu ĐảnChương 120: Đi Tìm Cẩu Đản
Vương Kim Nga không dám tưởng tượng, nếu thực sự là Cẩu Đản làm, Vậy sau này nên làm gì bây giờ?
Cháu nội của bà ta ngoan như thế, còn nhỏ như thế, sao có thể làm ra chuyện này?
"Đi tìm Cẩu Đản tới."
Gương mặt của đội trưởng Từ âm trầm, biểu cảm vô cùng khó coi, nhìn còn đáng sợ hơn trước đây.
"Tôi lập tức đi tìm, lập tức đi tìm ngay."
Vương Kim Nga bị dọa sợ, vội chạy đi tìm Cẩu Đản không biết chạy đi đâu.
Đám người nhìn ra được đội trưởng Từ đang tức giận, không dám ở lại lâu, xoay người đi về phía Thanh Sơn.
Đội trưởng Từ nghiêm mặt, nổi giận đùng đùng rời đi.
Lục Thanh Nghiên vẫn chưa rời đi, đứng tại chỗ nhìn Chu Cảnh Diên cách đó không xa.
Thẩm Lâm thực tự giác muốn rời đi, Lục Thanh Nghiên đột nhiên gọi anh ta lại.
"Đồng chí Thẩm, nghe nói đội hai các anh có người tên là đồng chí Chu Quang Hoa, đã nhặt được một con gà trong hồng thủy."
"Nếu có thể, làm phiền anh đi nhắc nhở ông ta ném đi."
Biểu cảm của Thẩm Lâm hơi kỳ lạ, nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh.
"Thực ra không cần nhắc nhở cũng được."
Thẩm Lâm cười ngượng ngùng: "Người nọ không phải người tốt gì, sinh bệnh trúng độc không liên quan tới chúng tôi."
Lục Thanh Nghiên nhìn kỹ Thẩm Lâm, nghe ra được lạnh lẽo trong lời nói của anh ta:
"Ừm, cũng được."
"Vậy tôi đi trước, hai người nói chuyện đi."
Thẩm Lâm vẫy tay, đi nhanh lên núi.
Đợi Thẩm Lâm rời đi xong, Lục Thanh Nghiên đi về phía Chu Cảnh Diên. ngập lo lắng.
"Sau này không được... Thôi, coi như em chưa nói."
Cô muốn nói sau này có nguy hiểm đừng tùy tiện ra mặt, nhưng cảm thấy mình như vậy hơi ích kỷ vô tình.
Nếu hôm nay không có Chu Cảnh Diên, Nữu Nữu chắc chắn sẽ mất mạng.
Chu Cảnh Diên giơ tay phải lên, chạm vào hai má phình to của Lục Thanh Nghiên:
"Anh sẽ không để mình có nguy hiểm."
Lục Thanh Nghiên quay đầu đi, một mình sinh hờn dỗi.
Cảnh vừa rồi thực sự dọa cô sợ hãi.
Lo lắng của cô để lộ ra không sót gì, đôi mắt thâm thúy của Chu Cảnh Diên hơi nheo lại, lộ ra vui sướng khôn kể.
"Anh bị thương sao?"
Lục Thanh Nghiên liếc thấy tay phải của Chu Cảnh Diên có vết máu.
Chắc là vừa rồi vội cứu người phụ nữ, tay va chạm mặt đất cọ xát ra.
Cô nắm lấy tay của Chu Cảnh Diên, ngẩng đầu nhìn anh.
"Bị thương vì sao không nói? Anh cho rằng mình là siêu nhân à?"
"Siêu nhân là gì?"
Không hiểu thì hỏi, Chu Cảnh Diên trở tay nắm lấy tay của Lục Thanh Nghiên, bàn tay thô ráp bao bọc lấy bàn tay non mịn của cô.
Đối lập rõ ràng như vậy, giống y như bức tranh cuộn tròn đẹp nhất.
"Chính là người rất lợi hại."
Đúng là thời đại khác biệt, còn khác biệt tận 50 năm.
Lục Thanh Nghiên nhìn quanh bốn phía thấy không có ai, thì kéo Chu Cảnh Diên đi sang một bên.
"Cởi áo khoác ra."
Chu Cảnh Diên nghe lời cởi áo khoác thủ công màu đen ra.
Lục Thanh Nghiên nhận lấy đặt sang một bên, lấy povidone và tăm bông trong không gian ra.
"Vươn tay ra, em bôi ít thuốc cho anh."
Cánh tay màu lúa mạch vươn tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, cô kéo qua. Chu Cảnh Diên cúi đầu im lặng nhìn cô, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
"Đau không?"
Lục Thanh Nghiên chuyên chú bôi vết thương giúp anh, nên không chú ý tới ánh mắt trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng bỏng.
Chu Cảnh Diên không đáp lại cô, Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ ngẩng đầu.
Một gương mặt tuấn tú đột nhiên dán sát vào, khi cô còn chưa kịp phản ứng, môi mỏng in lên cánh môi cô.
Lúc này mọi thứ xung quanh đầu trở nên yên tĩnh, trong không khí có hương vị ngọt ngào.
"Không đau!"
Một lúc sau, anh buông cô ra, lúc này mới khàn giọng nói.
"Sau này không được hôn em."
Người này làm sao thế, còn thích đánh lén?
"Em là vợ anh, anh hôn vợ của anh chẳng lẽ không được ư?"
Chữ vợ vô cùng tự nhiên buột miệng thốt ra, Chu Cảnh Diên nói rất nhẹ nhàng, Lục Thanh Nghiên thì bị anh dọa sợ.
Trên gương mặt mây đỏ giăng kín hiện lên khiếp sợ, Lục Thanh Nghiên mấp máy môi:
"Ai là vợ anh?"
Chữ vợ đánh mạnh vào đầu quả tim của cô, trái tim cô đập rất nhanh.
Thế kỷ 21 có rất ít người gọi nửa kia là vợ, khi giới thiệu với người khác đều chỉ gọi hai chữ bà xã.
Đột nhiên nghe Chu Cảnh Diên nói ra mấy chữ này, lại có loại cảm giác rất kỳ lạ.
"Em, chỉ có em."
Khi anh 15 tuổi đã nhận định cô, biết rõ giữa hai người không có khả năng, vẫn luôn hi vọng xa vời.
Cũng may ông trời mở mắt, đưa cô từ thế giới đó đến thế giới của mình.
Hi vọng cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đừng để cô trở về nữa.