Chương 128: Xin Lỗi
Chương 128: Xin LỗiChương 128: Xin Lỗi
Vương Kim Nga nắm chặt tay Trần Cẩu Đản, khom lưng xin lỗi.
Miêu Hồng Hà và Trần Phú Cường đứng cạnh nhau, nhưng không dám nói một lời.
Trần chú lùn thì cúi đầu, giống y như người gỗ.
"Còn không mau xin lỗi em Nữu Nữu đi."
Vương Kim Nga vỗ đầu cháu trai, đè nặng đầu thằng bé bắt thằng bé xin lỗi.
"Cháu không sai, cháu không xin lỗi."
Trần Cẩu Đản quật cường từ chối xin lỗi.
Cậu bé đẩy Nữu Nữu vốn có chút sợ hãi, bây giờ thấy Nữu Nữu không có vấn đề gì, Trần Cẩu Đản bị chiều hư đâu có khả năng xin lỗi.
"Đứa nhỏ này..."
Vương Kim Nga cười xấu hổ, nhưng luyến tiếc trách mắng cháu nội.
"Đại đội trưởng, ông xem Nữu Nữu không sao, cả nhà chúng tôi cũng tới xin lỗi, việc này bỏ qua như vậy nhé?"
Vương Kim Nga da mặt dày nói.
Tưởng Thúy đứng yên tại chỗ, vẫn luôn kìm nén lửa giận của mình.
Nghe thấy Trần Cẩu Đản hoàn toàn không ý thức được mình đã làm sai, Vương Kim Nga còn có dáng vẻ một chuyện nhịn chín chuyện lành.
Cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa!
Tưởng Thúy hét lên một tiếng, kéo Trần Cẩu Đản đi tới chỗ hồng thủy: "Không ai dạy, để tao dạy mày."
"Tưởng Thúy, cô muốn làm gì?"
Miêu Hồng Hà bị dọa sợ, cơ thể mập mạp tiến lên ngăn cản đường đi của Tưởng Thúy.
"Làm cái gì ư? Gậy ông đập lưng ông, thằng bé đẩy con gái tôi xuống nước, tôi cũng muốn đẩy nó xuống nước."
Tưởng Thúy khóc không thành tiếng, cô ấy suýt nữa mất đi Nữu Nữu.
Đều tại Cẩu Đản không có giáo dưỡng, cô ấy phải dạy dỗ thằng nhóc này một trận.
"Tôi không muốn, tôi không muốn."
Cẩui Đản dùng sức aiãv aiua. vừa đấm vừa đá với Tiờng Thúv, Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người nhíu mày, cười lạnh lùng.
Ngày hôm qua cô chỉ lo chăm sóc Chu Cảnh Diên, hoàn toàn không chú ý tới tình hình của Cẩu Đản.
Nghe mấy thím xung quanh nói chuyện, Lục Thanh Nghiên biết được đại khái Cẩu Đản có tình huống thế nào.
Đúng là gặp vận phân chó, nghe nói hôm qua bị lợn rừng đuổi theo suýt mất mạng, là đám Chu Cảnh Diên kịp thời đuổi tới cứu Cẩu Đản.
Không xảy ra chuyện gì, chỉ bị dọa ngất xỉu.
Lục Thanh Nghiên rất chán ghét Cẩu Đản, chán ghét không có lý do.
Cô vui khi thấy Cẩu Đản bị giáo huấn, nếu có thể bị đánh phát ra âm thanh, vậy thì càng hoàn mỹ.
"Bếp..."
Tiếng tát vang dội quanh quẩn trong rừng cây, Trần Cẩu Đản bị Tưởng Thúy tát ngã xuống đất.
Miêu Hồng Hà điên rồi, lao về phía Tưởng Thúy: "Tưởng Thúy, cô dám tát con trai tôi?"
Tưởng Thúy cũng không phải người dễ chọc, nắm lấy Miêu Hồng Hà đánh một trận.
"Tôi đánh con trai cô đấy nó có mẹ sinh mà không có mẹ dậy, chẳng lẽ không nên đánh."
Tưởng Thúy nắm lấy tóc của Miêu Hồng Hà, dùng sức kéo.
Lục Thanh Nghiên nhìn đến nhướng mày, lần đầu tiên phát hiện Tưởng Thúy đánh nhau lợi hại như vậy.
Quả nhiên, đừng đi trêu chọc người phụ nữ đang nổi giận.
Miêu Hồng Hà nhìn mập mạp, nhưng là người miệng cọp gan thỏ, bị Tưởng Thúy đè trên đất đánh tơi bời.
Trần Cẩu Đản thấy tình hình không ổn, lại muốn chạy trốn, bị mấy thôn dân chặn đường đi.
"Còn dám chạy, muốn bị lợn rừng đuổi theo lần nữa có phải hay không?"
Trần Cẩu Đản sợ tới mức tiểu trong quần, khóc to oa oa.
"Ai bảo anh đẩy tôi, ai bảo anh hại tôi này."
Nữu Nữu xuống khỏi trong lòng Lâm Hồng Hoa, chạy về phía Trần Cẩu Đản, nắm đấm nhỏ đánh lên người Trần Cẩu Đản. bé, cười tủm tỉm nói:
"Đánh trả mà nói, một lát nữa không đơn giản như vậy là xong việc đâu!"
Thiết Trụ chạy chậm tới giúp em gái mình, mấy đứa bé trong đội từng bị Trần Cẩu Đản bắt nạt, cũng lén tiến lên đánh mấy cái.
Cuối cùng trò khôi hài kết thúc trong tiếng quát lớn của đội trưởng Từ.
Cả người Miêu Hồng Hà chồng chất vết thương, Tưởng Thúy ngoại trừ trên mặt có vết móng tay cào qua ra, những chỗ khác còn ổn.
Vương Kim Nga và Trần Phú Cường không biết bị ai dùng đá ném mấy lần, trên trán trên mặt bị ném sưng to.
Trần chú lùn đã sớm không thấy bóng dáng, không ai nhìn thấy ông ta rời đi từ lúc nào.
"Các người nên cảm thấy may mắn vì cháu gái tôi không sao, nếu không cho dù không cần chức vụ đại đội trưởng này, tôi cũng phải khiến cả nhà các người trả giá lớn."
Đội trưởng Từ chưa từng tức giận như vậy, đôi mắt không có bất cứ độ ấm gì nhìn cả nhà Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga đuối lý không dám phản bác, chỉ có thể luôn cúi đầu cúi người xin lỗi.