Chương 150: Xứng Đôi
Chương 150: Xứng ĐôiChương 150: Xứng Đôi
Chu Cảnh Diên cười tươi đi theo Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên thầm mắng một tiếng đồ ngốc, đứng dậy đi tới bệ bếp tạm thời chuẩn bị nấu nước giết gà.
Tới gần giữa trưa Lục Thanh Nghiên ngồi xổm trước bệ bếp bận rộn, Chu Cảnh Diên ở bên cạnh cô giúp đỡ.
"Không nghĩ tới Thanh Nghiên và cậu nhóc Chu gia ở bên nhau."
"Nói ra hai đứa trông rất xứng đôi."
Mấy thím bưng bát cơm trong tay nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Trần Ni ngồi xổm trước bệ bếp, trong tay còn cầm một cái que gỗ.
Nghe thấy mấy thím ở bên cạnh nói chuyện, cô ta nhìn về phía Lục Thanh Nghiên theo bản năng.
Khi ánh mắt nhìn thấy Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên ấm áp ở chung, cô ta ghen tị đến đỏ mắt.
Que gỗ trong tay bị cô ta bẻ gãy.
Trần Ni biết Chu Cảnh Diên, biết anh không cha không mẹ sống một mình, cũng biết anh mỗi ngày kiếm được công điểm cao nhất.
Ở đại đội Thịnh Dương, điều kiện của Chu Cảnh Diên rất tốt, người như vậy không phải là Trần Ni chưa từng có ý ngHĩ.
Cô ta cũng từng nghĩ mọi cách tiếp cận Chu Cảnh Diên, đáng tiếc người nọ không thèm liếc cô ta một cái.
Hiện giờ Lục Thanh Nghiên mới đến bao lâu, vậy mà Chu Cảnh Diên chưa từng nhìn người khác một cái bị cô bắt lấy.
Dựa vào cái gì cô có thể có vận may tốt như vậy?
Chỉ vì cô xinh đẹp ư?
Trần Ni giơ tay lên chạm gương mặt vừa đen vừa xấu của mình, chán ghét mình trông xấu như vậy.
Nếu cô ta có được diện mạo như Lục Thanh Nghiên, có người đàn ông nào không để ý tới cô ta?
Cũng không đến mức 18 tuổi rồi còn chưa gả đi, trở thành trò cười trong mắt mọi người.
"Lề mề ở đó làm cái gì, còn không nấu cơm cho tao."
Ngưu Lan Hoa cả người suy yếu vô lực nằm trên đất, lập tức mắng Trần Ni không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng làm việc.
Bên này Lục Thanh Nghiên làm một nồi gà hầm to, dặn dò Chu Cảnh Diên.
"Chu Cảnh Diên, chúng ta không ăn hết gà này, anh bưng một bát cho bác gái Lý đi, lại bưng cho chú Từ và chị dâu Phương."
Lục Thanh Nghiên không thích ăn đồ ăn còn thừa, gà rừng Chu Cảnh Diên mang tới cũng hai ba cân.
Gà được cô thêm củ cải vào hầm, phân lượng rất nhiều, hai người căn bản không ăn hết.
"Được."
Chu Cảnh Diên bưng hai bát thịt gà hầm củ cải, đưa qua cho hai nhà gần đó trước.
Cuối cùng bưng một bát to, đưa đến nhà đội trưởng Từ.
Khi trở về, trong tay Chu Cảnh Diên có thêm khoai lang đỏ và khoai tây.
Lục Thanh Nghiên bảo anh nhanh đặt xuống, rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Hai người ngồi trước bàn gỗ thô ráp, Chu Cảnh Diên gắp đùi gà đặt vào bát Lục Thanh Nghiên.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đưa một đùi gà khác cho anh.
"Anh không thích ăn."
Chu Cảnh Diên muốn gắp đùi gà ngon nhất trong bát mình cho Lục Thanh Nghiên.
"Không thích ăn, cũng phải ăn."
Ngăn cản động tác của anh, Lục Thanh Nghiên trừng anh một cái.
Chu Cảnh Diên không nói gì nữa, cười xán lạn ăn cơm.
Động tác ăn của anh không tính là chậm, dựa theo tiêu chuẩn trước dây của Lục Thanh Nghiên, thậm chí xưng là thô bỉ.
Nhưng anh như vậy, vậy mà khiến Lục Thanh Nghiên cảm thấy có cảm giác năm tháng tĩnh hảo, đồ ăn trong bát dường như trở nên càng thơm càng ngon.
Mấy năm nay cô vẫn luôn ăn một mình, mỗi bữa đều như thế.
Đối với cô mà nói, đồ ăn thơm tới mấy chỉ là món ăn chắc bụng mà thôi.
Hiện giờ có anh, Lục Thanh Nghiên có cảm giác chờ mong đối với Hai người ăn cơm trưa xong, Chu Cảnh Diên không để Lục Thanh Nghiên rửa bát, nhanh nhẹn thu dọn xong mọi thứ.
Cô ngồi ở bên cạnh, an tĩnh nhìn anh bận rộn, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Hồng thủy rút rồi."
Có người chạy từ dưới chân núi lên, hưng phấn không biết làm sao.
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đi tới bên sườn núi, ánh mắt nhìn dưới chân núi.
Không biết từ khi nào, hồng thủy đã rút hết.
Đội trưởng Từ kích động đến mức suýt nữa rơi lệ.
Dặn dò mấy người xuống dưới xem xét tình hình, đợi xác định hồng thủy thực sự rút đi, lại nói vấn đề xuống núi.
Mọi người lại ở trên núi đợi một ngày, lúc này đội trưởng Từ mới tuyên bố có thể xuống núi về nhà.
Tiếng hoan hô vang dội truyền khắp cả Thanh Sơn.
Lục Thanh Nghiên đứng trong đám người, cảm xúc của mọi người cảm nhiễm cô, không nhịn được cười rộ lên.