Chương 174: Vương Kim Nga Muốn Bán Bảo Nhi
Chương 174: Vương Kim Nga Muốn Bán Bảo NhiChương 174: Vương Kim Nga Muốn Bán Bảo Nhi
"Em là tặng cho mấy chị em Tiểu Khê, chị không thể từ chối."
Lục Thanh Nghiên không thích nợ ân tình, cho dù quả táo là cô tặng.
Cả nhà La Tiểu Phương có thể nhớ tới cô, cô đã rất cảm động.
"Cảm ơn em."
Cẩn thận nhận lấy năm cái màn thầu đường đỏ, La Tiểu Phương cảm ơn xong mới rời đi.
Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa sân, nhìn La Tiểu Phương rời đi, thở dài một hơi.
Tháng 8 thời tiết nóng bức, khiến mọi người ở đại đội Thịnh Dương nhàn nhã hơn.
Ở giữa thôn đại đội Thịnh Dương có cây đại thụ trăm năm, cành lá xum xuê, che nắng che mưa.
Khi rảnh rỗi nơi này tụ tập rất nhiều người của đại đội, đặc biệt là khi thời tiết nóng bức.
Gió lạnh thổi từ đầu thôn tới, kèm theo mát lạnh thoải mái.
Dưới cây đại thụ, mười mấy người phụ nữ tụ tập một chỗ, vừa hóng gió vừa làm việc.
"Tối hôm qua nhà lão Tiếu ầm ï muốn chết."
"Bên bà tính là gì, ngày hôm qua nhà Từ Cường còn có người rơi vào hầm cầu."
"Nói nghe xem, xảy ra chuyện gì thế?"
Một đám bác gái thím kể cho nhau nghe mấy tin mình nghe được.
Lục Thanh Nghiên bị Ngô Tiểu Anh kéo đến đây, bên tai đều là âm thanh bát quái.
Ở bên cạnh cô, Ngô Tiểu Anh cầm hạt dưa nhà mình trồng, chậm rãi tách ra.
Lúc này mụn trên mặt Ngô Tiểu Anh đã biến mất gần hết, cả người thoạt nhìn rất thanh tú.
Phùng Bình cúi đầu bện sọt, bên chân có mấy cái sọt thủ công.
Lục Thanh Nghiên nghe mấy bác gái nói chuyện mơ màng sắp ngủ, tay còn cầm quạt tre kiểu cũ nhẹ nhàng lắc lư.
Vì sao cô lại đi theo Ngô Tiểu Anh tới nơi này? "Tỉnh lại đi, mau nhìn kìa."
Dường như là nhìn thấy gì đó, Ngô Tiểu Anh dùng tay đẩy Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên sắp ngủ bừng tỉnh, khi mở mắt trong mắt còn có chút mờ mịt.
"Cái gì?"
Cô nhìn theo tầm mắt của Ngô Tiểu Anh.
Vương Kim Nga dẫn theo một người phụ nữ trung niên, vừa nói chuyện vừa đến nhà mình.
"Yên tâm, đảm bảo... Con nhóc kia... Tiền..."
Lục Thanh Nghiên không chắc chắn mình có nghe nhầm không, lập tức nhíu mày.
"Người bên cạnh Vương Kim Nga là ai thế, sao chưa từng thấy như vậy?"
Cả đại đội Thịnh Dương không rộng, gần đây có người nào mọi người đều biết.
Ngô Tiểu Anh vừa nói như vậy, người nọ chắc chắn không phải người gần đây.
"Cô không biết sao?"
"Không quen biết mà."
Ngô Tiểu Anh lắc đầu, kiên định mình không quen biết người kia.
Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó, có dự cảm xấu xuất hiện trong lòng: "Đi, đến nhà Bảo Nhi."
Cô đứng dậy dẫn đầu rời đi, sắc mặt không tốt lắm.
Ngô Tiểu Anh vừa nghe thấy giọng điệu của Lục Thanh Nghiên không tốt, lập tức theo sau.
Phùng Bình đang làm việc ngẩng đầu, nhìn về phía hai người rời đi.
Trong sân, Bảo Nhi đang khom lưng quét dọn vệ sinh.
Hai vợ chồng Miêu Hồng Hà nằm trên giường ngủ say, Cẩu Đản đã sớm không biết chạy đi đâu.
Vương Kim Nga dẫn người phụ nữ đi vào, chỉ vào Bảo Nhi: "Em gái à, em xem thế nào?"
Bà già kia đánh giá Bảo Nhi như đánh giá món hàng: "Có chút gầy, người ta sẽ không thích." Vương Kim Nga sợ bà già này không cần Bảo Nhi, miệng không ngừng khen cô bé.
Bị người ta đánh thức, Miêu Hồng Hà đi ra khỏi phòng.
Vừa thấy Vương Kim Nga dẫn theo một người phụ nữ trung niên, trên mặt cô ta lộ ra kinh ngạc vui mừng.
Không lâu trước đây Vương Kim Nga đột nhiên nhắc tới muốn bán Bảo Nhi, hai vợ chồng Miêu Hồng Hà đều giơ hai tay tán thành.
Vốn tưởng rằng chuyện này ngâm nước nóng, không nghĩ tới hôm nay mẹ chồng dẫn người trở về.
"Được rồi, cho bà 50 tệ."
Bà già cắt ngang Vương Kim Nga tự biên tự diễn, móc 50 tệ ra đưa cho Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga tham lam nhận lấy, thật cẩn thận cho vào túi mình.
"Bảo Nhị, tới đây."
Vẫy tay với Bảo Nhi đang làm việc trong sân, Vương Kim Nga còn bày ra dáng vẻ không nỡ.
"Bà nội!"
Bảo Nhi cầm chổi đi tới, nhìn thấy bà gia kia không che giấu đánh giá, cảm thấy không ổn.
"Bảo Nhi à, cháu đừng trách bà nội."
Vương Kim Nga giả vờ lau nước mắt không tồn tại.
"Cháu đi theo bà ấy đi, bà ấy sẽ đối xử tốt với cháu, tìm nhà tốt cho cháu, sau này cháu không cần phải chịu tội nữa."
Bảo Nhi vừa nghe thấy thế, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Vậy mà cô bé bị bà nội bán?
Bà già vươn tay, muốn giữ chặt Bảo Nhi.
Bảo Nhi cầm lấy chổi vung bà già kia, đẩy mấy người ra chạy ra ngoài.
Lục Thanh Nghiên mới đi vào, thì thấy Bảo Nhi hoảng loạn còn sợ hãi chạy ra khỏi cửa.