Chương 176: Bà Ta Không Cam Lòng!
Chương 176: Bà Ta Không Cam Lòng!Chương 176: Bà Ta Không Cam Lòng!
Xem bà ta trở về tìm người đối phó Vương Kim Nga thế nào.
Không lấy lại tiền, bà già xoay người muốn chạy.
Lục Thanh Nghiên vươn một chân ra, bà già không chú ý vướng ngã xuống đất.
"Tiểu Anh, mau đi gọi đại đội trưởng tới."
Lục Thanh Nghiên khống chế được bà già, nghiêng đầu bảo Ngô Tiểu Anh đi tìm đội trưởng Từ.
Ngô Tiểu Anh bày tỏ đã biết, đẩy đám người ra chạy ra bên ngoài.
Bà già trên đất không giấy giụa được, bắt đầu xin tha: "Cô gái, tôi không mua, cô thả tôi trở về đi."
"Mua bán người là phạm pháp, bà muốn rời đi đợi công an tới lại nói."
Lục Thanh Nghiên bảo người trói bà già lại, lại bảo người đến đại đội gọi điện.
Vừa nghe hai chữ công an, bà già suýt nữa ngất xỉu.
Làm mua bán nhiều năm như vậy, vậy mà hôm nay thua ở một thôn xóm nhỏ.
Bà ta không cam lòng!
"Là người phụ nữ kia, là bà ta muốn bán cháu gái, tôi chỉ làm việc giúp người ta, đừng bắt tôi."
Bà già cúi thấp người xin tha, hi vọng mọi người có thể tha cho bà ta.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới bà ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Kim Nga đánh nhau kịch liệt với mọi người.
Đội trưởng Từ nhanh chóng đi tới, gương mặt âm trầm.
Lục Thanh Nghiên tiến lên, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho ông ấy nghe.
"Vương Kim Nga!"
Đội trưởng Từ vô cùng tức giận rống lên với Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga sợ hãi rụt rè: "Đại đội trưởng, tôi không bán cháu gái, tôi chỉ muốn tìm một hộ trong sạch cho con bé mà thôi."
"Bà còn không biết hối cải ư?"
Đã đến nước này, Vương Kim Nga vô liêm sỉ đến mức khiến đội trưởng Từ tức giận không thôi. "Thím Vương, có phải mua bán người hay không, lát nữa công an tới chúng ta lại bàn lại."
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, trong lòng vô cùng chán ghét Vương Kim Nga.
Cô cho rằng lần trước dọa Vương Kim Nga xong, người này sẽ thu liễm một chút, kết quả còn làm trầm trọng hơn bán Bảo Nhi.
"Công an ư?"
Vương Kim Nga vừa nghe báo công an, sợ tới mức chân mềm nhữn.
Miêu Hồng Hà lập tức thay đổi sắc mặt: "Chuyện này không liên quan tới tôi."
Sau khi nói xong, Miêu Hồng Hà chạy vào trong nhà, đóng kín cửa phòng vào.
Vương Kim Nga muốn chạy trốn, nhưng bị người vây xem ngăn cản.
Hôm nay cần phải diệt trừ khối u ác tỉnh này!
"Bảo Nhi, cháu nói chuyện thay bà nội đi, bà muốn tìm gia đình tốt cho cháu mà, bà không phải bán cháu."
Vương Kim Nga vô cùng sợ hãi, tiến lên muốn nắm lấy Bảo Nhi.
Bảo Nhi tránh trong lòng Phùng Bình, không nhìn Vương Kim Nga.
"Trói bà ta lại cho tôi."
Đội trưởng Từ nhìn thấy Vương Kim Nga là phiền, hôm nay còn làm ra loại chuyện ác độc như vậy.
Cho dù không cần danh hiệu "đại đội tiên tiến" này, ông ấy cũng phải đưa người này vào ngục giam.
"Không được, các người buông tôi ra."
Vương Kim Nga dốc hết sức lực giãy giụa, nhưng một mình bà ta sao có thể ngăn cản được nhiều người như vậy.
Cuối cùng Vương Kim Nga bị người ta trói lại, ném tới bên cạnh bà già kia.
Vương Kim Nga và bà già ngồi trên đất kêu khóc, thỉnh thoảng còn mắng đối phương hại mình.
"Chị, Bảo Nhi sẽ không bị bán nữa đúng không ạ?"
Bảo Nhi dựa vào lòng Phùng Bình đỏ mắt hỏi Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Yên tâm đi, sẽ không."
Bảo Nhi cười vui vẻ, Phùng Bình đau lòng vỗ sau lưng cô bé. Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Phùng Bình, tươi cười từ ái với bà ấy, ôm chặt Phùng Bình.
Nếu Phùng Bình là mẹ cô bé thì tốt biết mấy!
Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Phùng Bình và Bảo Nhi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một tiếng sau, hai công an đạp xe đi vào đại đội Thịnh Dương.
Đội trưởng Từ tiến lên đón: "Làm phiền hai vị đồng chí công an."
Công an mặc đồng phục xuống khỏi xe đạp.
Một công an trẻ tuổi đột nhiên dừng bước, tầm mắt lướt qua đám người.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, trong lúc nhất thời không thể rời mắt.
Ở trong đám thôn dân đen vàng, Lục Thanh Nghiên mặc áo sơ mi trắng cả người như tỏa sáng, phá lệ bắt mắt khiến người ta kinh diễm.
Trên gông mặt xinh đẹp của cô là tươi cười dịu dàng, đang cúi đầu trấn an Bảo Nhi.
"Ôn Ngôn, ngẩn người làm gì thế?"
Công an trung niên dừng bước lại, nhìn về phía công an trẻ tuổi bên cạnh.
Ôn Ngôn rời mắt, cười dịu dàng: "Không sao ạ."
Tầm mắt anh ta không nhịn được lại nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Năm nay Ôn Ngôn 22 tuổi, trông tuấn tú, trên người tỏa ra khí chất nho nhã, hoàn toàn không giống một người công an.
Giống như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn qua.