Chương 179: Anh Làm Gì Mà Luôn Nhìn Em Như Vậy
Chương 179: Anh Làm Gì Mà Luôn Nhìn Em Như VậyChương 179: Anh Làm Gì Mà Luôn Nhìn Em Như Vậy
Lục Thanh Nghiên không chút do dự, đặt tay vào trong tay anh.
Còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên bị kéo lên.
Eo nhỏ bị Chu Cảnh Diên ôm lấy, anh nhẹ nhàng đặt cô lên cành cây thấp nhất.
Mà anh cũng ngồi trên một cành cây khác, cách cô chỉ mấy chục centimet.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên ngồi trên cây, có thể thấy rõ được cảnh phía xa, mới lạ còn rất vui.
"Chu Cảnh Diên, em có ngã xuống hay không?"
Lục Thanh Nghiên nắm chặt góc áo của Chu Cảnh Diên, cười hỏi anh.
Thực ra cô không sợ, nhưng mà muốn làm nũng với anh.
"Sẽ không, anh che chở em."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay, một tay ôm eo cô, sẽ không để cô xảy ra chuyện.
Phim điện ảnh bắt đầu chiếu, Lục Thanh Nghiên vội quay đầu lại nhìn.
Màn ảnh màu trắng hơi mơ hồ, dưới hưng phấn của mọi người chậm rãi chiếu phim điện ảnh.
Là một bộ phim đề tài kháng Nhật, cũng là bộ phim điện ảnh nổi tiếng nhất "địa đạo chiến".
Lục Thanh Nghiên lấy hai cốc trà sữa trong không gian ra, đưa một cốc cho Chu Cảnh Diên, mình thì cầm một cốc.
Ánh mắt cô nhìn về phía màn hình, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập vui sướng.
Chu Cảnh Diên không xem phim điện ảnh, anh vẫn luôn nhìn cô.
Đối với anh mà nói, cô còn đẹp hơn phim điện ảnh.
"Uống ngon không? Vị của anh là vị dâu tây."
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.
"Anh luôn nhìn em như vậy làm gì?"
"Đẹp!"
Một tay của Chu Cảnh Diên cầm trà sữa, một tay che chở Lục Thanh Nghiên. "Chu Cảnh Diên, anh học mấy lời ngon tiếng ngọt này từ đâu ra thế?"
Gương mặt của Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, hờn dỗi anh.
Nhìn thấy cốc trà sữa trong tay anh chưa cắm ống hút, cô vội vàng cầm lấy, đưa cốc trà sữa của mình cho anh cầm tạm một lát.
Ống hút cắm vào cốc trà sữa, Lục Thanh Nghiên đưa cốc trà sữa cho Chu Cảnh Diên, lại thấy anh đang uống trà sữa cô từng uống.
"Anh... Đó là cốc em uống rồi."
Gương mặt Lục Thanh Nghiên đỏ bừng lên, nhất định là người này cố ý!
"Cốc này uống ngon."
Giơ cốc trà sữa trong tay lên, Chu Cảnh Diên cười tươi nói.
Lục Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng, không có biện pháp đành phải cầm cốc trà sữa vốn thuộc về Chu Cảnh Diên, chậm rãi uống.
Hơi lắc lư hai chân, Lục Thanh Nghiên vừa uống trà sữa vừa xem phim điện ảnh.
Đón gió đêm, bầu không khí nhàn nhã vui sướng này, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên thể nghiệm.
Phim điện ảnh tiến đến giai đoạn xuất sắc nhất, Lục Thanh Nghiên xem đến nhiệt huyết sôi trào.
Thì liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, đuổi theo người ta rời đi.
"Chúng ta mau đi xuống."
Nhẹ nhàng vỗ Chu Cảnh Diên bên cạnh, Lục Thanh Nghiên chỉ cách đó không xa.
Chu Cảnh Diên ừ một tiếng: "Anh đi xuống trước."
Anh nhảy lên một cái, cả người nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Lục Thanh Nghiên cũng muốn học anh, bị Chu Cảnh Diên ngăn cản.
Anh dang hai tay ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Xuống đi, anh đón em."
"Em tự mình xuống được."
"Nghiên Nghiên, mau xuống dưới."
Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền từ miệng anh ra.
Lục Thanh Nghiên không chịu nổi, chỉ có thể nhảy về phía anh.
Chu Cảnh Diên đỡ được cô, ôm cả người cô vào trong lòng.
Lục Thanh Nghiên đẩy anh ra, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, thấy "Chúng ta đi mau."
Sợ bị mất dấu, Lục Thanh Nghiên đi nhanh về phía người nọ rời đi.
Trong bóng đêm, Trần Ni lén lút đi theo Liễu Siêu.
Liễu Siêu chỉ muốn tìm chỗ đi tiểu, kết quả bị Trần Ni đột nhiên xuất hiện ở phía sau dọa sợ.
"Trần Ni, đồ nữ lưu manh này."
Gia cảnh của Liễu Siêu không tệ, diện mạo cũng tạm, chẳng trách bị Trần Ni nhìn trúng.
Quan trọng nhất chính là, người này là chồng sắp cưới của Từ Ngọc Mai.
Sau khi cãi nhau với Từ Ngọc Mai xong, Trần Ni nhìn thấy Liễu Siêu thân mật ở chung với Từ Ngọc Mai rất nhiều lần.
Cô ta không chịu nổi có người khoe ân ái trước mặt cô ta, thề phải khiến Từ Ngọc Mai phải trả giá.
"Liễu Siêu, em thích anh, muốn ở bên anh."
Trần Ni bày ra dáng vẻ vô cùng thâm tình.
Gương mặt vốn đen ở ban đêm càng gần như không thấy, nếu không thực sự khiến người ta ghê tởm muốn nôn.
Cách đó không xa, phía sau một cây đại thụ, Lục Thanh Nghiên trợn mắt há miệng nhìn.
Chu Cảnh Diên an tĩnh đứng phía sau cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nghiên Nghiên của anh đúng là thích hóng chuyện.
"Trần Ni này, lá gan đúng là lớn."
Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng lẩm bẩm.