Chương 193: Lục Thanh Nghiên, Cô Muốn Làm Gì
Chương 193: Lục Thanh Nghiên, Cô Muốn Làm GìChương 193: Lục Thanh Nghiên, Cô Muốn Làm Gì
Con chó này nên chết từ sớm, hiện giờ đã chết càng tốt.
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên u ám nhìn Trần Ni.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã tiến lên bóp chặt cổ Trần Ni.
Cô nhấc cả người cô ta lên khỏi mặt đất.
"Lục Thanh Nghiên, cô muốn làm gì?"
Hơi thở của Trần Ni khó khan, vươn tay muốn kéo tay Lục Thanh Nghiên đang bóp chặt cổ mình ra.
Nhưng mà tay của Lục Thanh Nghiên như gọng kìm sắt, căn bản không kéo ra được.
"Vì sao muốn giết Bổn Bổn?"
Trần Ni bất mãn với cô, thì cứ việc đối phó cô, vì sao lại hại chết một con chó nhỏ?
"Cô nói linh tỉnh, tôi không có."
Trong lòng Trần Ni hoảng hốt, nhận định chuyện mình làm không bị người ta nhìn thấy, kiên quyết không thừa nhận.
Lý Tố Hoa và Trương Quế Hương kinh hãi.
"Thanh Nghiên, có phải có hiểu lầm hay không?"
"Cháu buông Trần Ni ra rồi nói được không."
Hai người tiến lên khuyên can, sợ xảy ra chuyện.
Lục Thanh Nghiên không buông Trần Ni ra, trái lại càng bóp chặt tay kia của Trần Ni.
Trần Ni bắt đầu trợn trắng mắt, lực giãy giụa thu nhỏ.
Có phải người phụ nữ Lục Thanh Nghiên này điên rồi không?
Chẳng lẽ cô muốn giết người ư?
Ngay khi Trần Ni cho rằng mình sắp tử vong, đột nhiên bị Lục Thanh Nghiên buông ra.
Cô ta giống như con chó quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức ho khan.
"Lục Thanh Nghiên, cô đừng có mà quá đáng."
Trần Ni chửi ầm lên, che cái cổ đau đớn.
Mới đứng dậy lại bị người ta đá mạnh, cả người quỳ rạp trên đất.
Đối diện cô ta là Bổn Bổn đã tử vong, đôi mắt đỏ như máu của Bổn Bổn vừa vặn đối diện Trần Ni.
Trần Ni bị dọa sợ, muốn giãy giụa đứng dậy.
Lục Thanh Nghiên lại nhấc chân, đá Trần Ni quỳ xuống lần nữa.
Cả người Trần Ni đều đau, bị Lục Thanh Nghiên nhục nhã khiến cô ta không chịu nổi run rẩy.
"Lục Thanh Nghiên, tôi chỉ có chút xích mích nhỏ với cô, cô dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy?"
Trần Ni nghiên đầu, căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên đang đè chặt mình.
"Xích mích nhỏ ư?"
Lục Thanh Nghiên cười lạnh lùng: "Tôi chưa bao giờ chủ động trêu chọc cô, là cô vẫn luôn giống như bệnh tâm thần nhằm vào tôi, bây giờ còn giết chó của tôi."
"Tôi không có, cô đổ oan cho tôi."
Trần Ni lớn tiếng phản bác, làm bộ như ấm ức vô tội.
"Bác gái, các bác mau đi gọi đại đội trưởng giúp cháu, Lục Thanh Nghiên điên rồi."
Lý Tố Hoa và Trương Quế Hương không nhúc nhích, hai người đều nhìn đối phương, lựa chọn đứng một bên.
Lục Thanh Nghiên là dạng người gì, trải qua hai ba tháng ở chung hai người biết rất rõ.
Cô tuyệt đối không phải loại người kiêu ngạo ương ngạnh, đổ oan cho người khác.
Nếu dám đối xử với Trần Ni như vậy, chắc chắn là vì có chứng cứ.
"Vì sao lại giết Bổn Bổn?"
Giọng nói hung ác nham hiểm của Lục Thanh Nghiên vang lên trên đỉnh đầu Trần Ni.
Trần Ni ấm ức không ngừng khóc nháo: "Tôi chưa từng gặp chó của cô, sao có thể giết nó?"
"Vậy sao? Xem ra cô chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Lục Thanh Nghiên khom lưng, nắm lấy tay phải của Trần Ni giơ lên cao: "Đây là cái gì?"
Trong lòng Trần Ni kinh hãi, muốn rút tay về theo bản năng.
Trên tay cô ta có mấy vết máu, rõ ràng là vết cào bị thương. thương.
"Thực sự là cô."
Gương mặt Lý Tố Hoa âm trầm: "Trần Ni, sao cô gái như cô lại ác độc như vậy?"
Vẻ mặt Trương Quế Hương không dám tin, thở dài trong lòng.
Con nhóc Trần Ni này giống hệt chú hai cô ta, còn ít tuổi đã ác độc như vậy, sau này sẽ như thế nào.
"Không phải tôi, đây là tôi không cẩn thận ngã bị thương."
Trong lúc Trần Ni hoảng loạn, tìm bừa một cái cớ thối nát.
Cho dù là người nào cũng có thể nhìn ra được, vết thương trên cánh tay cô ta là bị thứ gì đó cào bị thương.
"Cô cho rằng cô giảo biện được sao?"
Lục Thanh Nghiên nắm lấy đầu Trần Ni, ấn cô ta ngã xuống đất, dùng sức dập đầu với Bổn Bổn.
Trần Ni chảy ra nước mắt khuất nhục, trong lòng càng thêm hận Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên biết mình và Trần Ni đã đến nông nỗi không chết không ngừng.
Nhưng mà vậy thì thế nào?
Cô cũng không sợ Trần Ni, mới đầu là không muốn so đo với cô ta!
Hiện giờ không so đo, cũng không được!
"Dừng tay!"
Ngưu Lan Hoa chạy tới, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên bảo cô buông Trần Ni ra.
"Mẹ, mẹ mau cứu con."
Trần Ni không thể cử động, cả người quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt dính đầy máu tươi và bùn đất.