Chương 200: Anh Không Muốn Hỏi Chút Gì Đó Sao
Chương 200: Anh Không Muốn Hỏi Chút Gì Đó SaoChương 200: Anh Không Muốn Hỏi Chút Gì Đó Sao
Đưa bình trong tay cho Lục Thanh Nghiên. "Đây là gì thế?" Lục Thanh Nghiên nhận lấy nhìn trong bình, ngửi được mùi đồ chua quen thuộc. "Đây là đồ chua ư?" Cô ngẩng đầu, lộ ra tươi cười. "Ừm, không phải là em nói thích ăn đồ chua sao? Bà ngoại muối lần nữa, bảo anh đưa qua cho em." Chu Cảnh Diên cười dịu dàng. "Thay em cảm ơn bà ngoại nhé." Lục Thanh Nghiên ôm lấy ấm sành đất, đi vào trong nhà. Ánh mắt Chu Cảnh Diên nhìn về phía xa, chỗ đó Ôn Ngôn vừa mới rời đi. Anh lạnh lùng nhếch miệng, trong mắt là hung ác nham hiểm lạnh lẽo. "Anh đang nhìn gì thế?" Thấy anh không đi vào, Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn. Chu Cảnh Diên quay đầu lại, lạnh lẽo trong mắt còn chưa biến mất. "Anh không muốn hỏi chút gì đó sao?" Cô biết trong lòng người này rất để ý, nhưng cố kìm nén không mở miệng hỏi cô trước tiên. Chu Cảnh Diên cúi đầu: "Anh có thể hỏi em không?" Anh sợ mình không có tư cách đó. Có thể ở bên cạnh cô, là anh cầu ông trời có được, sao anh dám hỏi cô. Anh sợ cô sẽ tức giận, sợ cô sẽ rời khỏi mình. "Chu Cảnh Diên!" Giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh lễo. Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Bết cuâc là anh đang † †¡ cái dì2 Lại đang sợ hãi cái gì?
"Chu Cảnh Diên, từ lúc em đồng ý bắt đầu với anh, anh có thể không cần sợ gì, cũng có quyền lợi chuyên thuộc về anh."
Đau lòng người đàn ông ngu ngốc này, Lục Thanh Nghiên chua xót muốn chết.
Cuối cùng Chu Cảnh Diên không khống chế được bản thân, ôm cô vào trong lòng, vùi mặt vào trong cổ Lục Thanh Nghiên.
Cánh môi của anh nhẹ nhàng chạm lên cổ cô, để lại ấn ký nho nhỏ.
"Nghiên Nghiên, anh ta là ai?
Giọng nói từ tình kèm theo tình cảm nóng rực, nói nhỏ bên tai cô.
Vành tai của Lục Thanh Nghiên hơi đỏ lên, nhanh chóng đẩy Chu Cảnh Diên ra che cở bị anh hôn.
"Chỉ là... Chỉ là một người xa lạ."
Lục Thanh Nghiên mất tự nhiên ho khan một tiếng, cô có thể thu hồi những lời vừa rồi không?
Người này đột nhiên động tình khiến cô bất ngờ không kịp đề phòng, cô có thể cảm nhận được rõ hơi thở giống đực tỏa từ người anh ra.
"Anh ta thích em."
Những lời này, Chu Cảnh Diên nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh chỉ không ở bên cạnh cô một lát, đã có người đàn ông mơ ước cô.
Nếu là người bình thường, anh cũng không khống chế được cảm xúc của mình như vậy.
"Anh ta thích em, không đại biểu em thích anh ta."
Lục Thanh Nghiên cho Chu Cảnh Diên một liều thuốc an thần.
Người này thích ăn dấm như vậy, cô đừng nói cho anh thì hơn.
Người theo đuổi cô ở thế kỷ 21 không có mấy trăm cũng phải mấy chục, mỗi người đều cao đẹp trai giàu có.
"Ừm!"
Câu trả lời của cô khiến Chu Cảnh Diên vui sướng, khóe miệng nhếch lên rất lâu không hạ xuống được.
"Vì sao anh ta lại quen em?"
"Khụ, ngày ấy Vương Kim Nga muốn bán Bảo Nhi, có lẽ là gặp ngày ấy."
Biểu cảm của Lue Thanh Nahiên hơi eứno đồ. †trana đôi mắt lóc lên ánh sáng.
Tuyệt đối không thể nói cho Chu Cảnh Diên, mình tiến vào ổ buôn người.
"Nghiên Nghiên, em có việc gạt anh?"
Mỗi lời nói hành động của cô đều bị Chu Cảnh Diên thấy rõ.
"Em có thể gạt anh chuyện gì chứ, vốn dĩ em không thân với anh ta."
Lục Thanh Nghiên thề thốt phủ nhận.
"Lát nữa chúng ta đi thăm bà ngoại, được không?"
Cô vội vàng nói sang chuyện khác, sợ Chu Cảnh Diên miệt mài theo đuổi, đến lúc đó thì xong đời.
"Ừm, được."
Nhất định là cô có việc gạt mình, nhưng không dám ép buộc cô.
Chu Cảnh Diên đành phải mở một mắt nhắm một mắt, coi như không thấy dáng vẻ chột dạ của cô.
"Anh đợi em."
Lục Thanh Nghiên đặt ấm sành trong nhà, lại lấy một bát canh gà nhân sâm trong không gian ra đặt vào rổ.
Canh gà này là cô nấu mấy ngày trước, dùng con gà rừng mua từ tay Thẩm Nguyệt hầm.
Là cô đặc biệt hầm cho bà ngoại, còn chưa kịp đưa cho bà ấy.
Hôm nay vừa vặn có thể đi cùng Chu Cảnh Diên.
Nở nụ cười xán lạn với anh, Lục Thanh Nghiên đưa rổ trong tay cho anh.
Chu Cảnh Diên tự giác nhận lấy.
Lục Thanh Nghiên cho anh một ánh mắt anh làm rất tốt, cuối cùng cười to: "Đi thôi!"
Chu Cảnh Diên lắc đầu bật cười, đuổi kịp cô.
Hai người sóng vai đi tới đội hai.