Chương 219: Tôi Cần Cô An Ủi Sao
Chương 219: Tôi Cần Cô An Ủi SaoChương 219: Tôi Cần Cô An Ủi Sao
Trần Ni mê mang nhìn cô, hỏi Tiểu Thất những lời này có nghĩa là gì.
Tiểu Thất dứt khoát không thèm nghe Trần Ni, không để ý tới cô ta.
Không nhận được đáp lại của Tiểu Thất, gương mặt Trần Ni xanh mét.
"Tôi không biết cô đang nói gì, làm phiền hai người rời đi."
Không nghĩ tới ngay lúc này nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, Trần Ni không lưu tình đuổi bọn họ.
"Tôi nhìn dáng vẻ của cô, không giống đang đau lòng vì em trai cô?"
Lục Thanh Nghiên đánh giá Trần Ni, giống như muốn nhìn thấu cô ta.
"Cô đang nói linh tỉnh gì thế?"
Trần Ni rất chột dạ, suýt nữa dậm chân, lớn tiếng phản bác: "Đó là em trai tôi, sao tôi có thể không đau lòng?"
"Cô đang kích động cái gì? Hay là nói... Cô đang chột dạ cái gì?"
Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Trần Ni với vẻ sắc bén.
"Lục Thanh Nghiên, tôi biết mình có thù oán với cô, hôm nay là ngày tôi đau lòng nhất, tôi không muốn nói chuyện với cô."
Đôi tay của Trần Ni nắm chặt áo, mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt nhẹp góc áo.
Cô ta không dám tiếp tục ở lại, chạy vào trong nhà.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên càng thêm sâu thẳm, lẩm nhẩm nói: "Đúng là có chút kỳ lạ."
Cô vốn muốn thử Trần Ni, đâu biết phản ứng của Trần Ni lớn như vậy.
Chẳng lẽ cái chết của Trần Cẩu Thặng, thực sự là do Trần Ni làm?
Đó là em trai ruột của cô ta, vậy mà cô ta vô tình như thế?
"Thanh Nghiên, cô đang nghĩ gì thế?"
Ngô Tiểu Anh vẫy tay trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên lấy lại tinh thần, lắc đầu với Ngô Tiểu Anh.
"Sau này đừng để Trần Ni chạm vào cô, biết không?"
Cho dù không biết bí mật của Trần Ni là gì, Lục Thanh Nghiên vẫn nhận định theo bản năng là bị Trần Ni chạm vào không phải là chuyện tốt.
"Vì sao?"
Ngô Tiểu Anh lộ ra biểu cảm kỳ lạ. Không cho Trần Ni chạm vào, là có ý gì?
Vì sao không thể để cô ta chạm vào?
"Không vì sao, cách xa cô ta một chút là được."
Lục Thanh Nghiên cũng không nói rõ được rốt cuộc là vì sao, dù sao trực giác nói với cô, Trần Ni không thích hợp.
"Được!"
Trải qua lần này, Ngô Tiểu Anh hoàn toàn mất đi khả năng làm lành với Trần Ni.
Ngô Tiểu Anh rầu rĩ không vui chậm rãi đi về nhà, Lục Thanh Nghiên không nói chuyện sóng vai đi cùng cô ấy.
Lúc này có một người đi về phía hai người.
Người tới cao khoảng 1m7, diện mạo đoan chính, trên người mặc bộ đồ lao động màu lam.
"Anh Xuân Sinh?"
Nhìn thấy người tới, Ngô Tiểu Anh không vui đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng gọi người tới.
"Em là... Tiểu Anh ư?"
Từ Xuân Sinh nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của Ngô Tiểu Anh, suýt nữa không nhận ra.
"Là em."
Ngô Tiểu Anh không dám nhìn về phía Từ Xuân Sinh: "Anh Xuân Sinh, hôm nay anh không đi làm sao?"
Từ Xuân Sinh là con trai của Lý Tố Hoa, năm nay 22 tuổi.
Từ Xuân Sinh gãi đầu, cười hiền lành nói: "Hôm nay nghỉ."
Anh ta đã lâu không về thôn, ngoại trừ lần trước hồng thủy xong về nhà thăm mẹ và em gái, vẫn luôn bận rộn ở nhà xưởng.
"Anh Xuân Sinh là muốn về thăm bác gái Lý sao?"
"Ừm, về nhà thăm mẹ anh, nhưng mà bà ấy đi làm việc, anh phải đến ngoài ruộng gặp bà ấy."
Từ Xuân Sinh nói rõ mọi chuyện ra.
Ngô Tiểu Anh không biết nên nói gì, cúi đầu vành tai đỏ bừng lên.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên thấy dáng vẻ thẹn thùng của Ngô Tiểu Anh, hóa ra cô ấy thích con trai của bác gái Lý ư?
"Tiểu Anh: đầng chí Luc anh đi trước đây" Từ Xuân Sinh lúng túng đứng tại chỗ, lén nhìn Ngô Tiểu Anh một cái.
"Vậy anh mau đi đi!"
Ngô Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nhanh chóng cúi đầu.
Từ Xuân Sinh đi lướt qua hai người, đi tới đồng ruộng của đội một.
Ngô Tiểu Anh nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta rời đi, đôi mắt tràn ngập chờ mong không muốn rời di.
Đột nhiên Từ Xuân Sinh quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của cô ấy.
Hai người như bị bỏng, cùng quay đầu sang một bên.
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được manh mối, ở bên cạnh mỉm cười.
Đợi Từ Xuân Sinh hoàn toàn không thấy được bóng dáng, Ngô Tiểu Anh mới lưu luyến rời mắt.
"Cô thích anh ta à?"
Lục Thanh Nghiên cúi người nhìn Ngô Tiểu Anh, ánh mắt trêu chọc, cười hài hước.
Ngô Tiểu Anh hoảng loạn a một tiếng, nhanh chóng che miệng Lục Thanh Nghiên: "Cô nhỏ giọng một chút, bị người ta nghe được thì không tốt."
Lục Thanh Nghiên hiểu rõ gật đầu, lúc này Ngô Tiểu Anh mới buông cô ra.
"Tôi đúng là thích anh ấy."
Ngô Tiểu Anh hít sâu một hơi, thừa nhận tình cảm của mình.