Chương 228: Cô Nhóc Trần Ni Này Như Thay Đổi Thành Người Khác
Chương 228: Cô Nhóc Trần Ni Này Như Thay Đổi Thành Người KhácChương 228: Cô Nhóc Trần Ni Này Như Thay Đổi Thành Người Khác
Đồng tử của Lục Thanh Nghiên co rút lại, tầm mắt nhìn về phía Trần Ni với vẻ không dám tin.
Cô chỉ ở nhà mấy ngày, Trần Ni lại có thể thay đổi lớn tới mức ấy?
Quả nhiên như cô phỏng đoán, trên người Trần Ni có bí mật.
Loại bí mật này, rất có khả năng còn là bí mật cô không tin được nhất.
Người khác cùng lắm chỉ cảm thấy Trần Ni thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới chuyện khác.
Chỉ có cô đến từ thế kỷ 21, bản thân còn có bí mật lớn mới có thể suy đoán được khác biệt.
Nếu trên người Trần Ni, không phải xuất hiện không gian giống như cô.
Như vậy có khả năng cao là hệ thống!
Là không gian hay hệ thống?
Liên tưởng đến gần đây Trần Ni luôn thích chạm vào tay người khác, trong mắt còn có ác ý.
Chuyện này khiến Lục Thanh Nghiên chắc chắn 90% là hệ thống, còn không phải là hệ thống đứng đắn.
Nghĩ như vậy, Lục Thanh Nghiên lại kinh hãi không thôi.
Trần Ni vốn đã xấu xa, lại có được hệ thống xấu xa như vậy, sau này nên làm sao bây giờ.
Đại đội Thịnh Dương có vì sự tồn tại của cô ta, phát sinh nhiều chuyện không thể đoán trước hay không?
Nghĩ linh tinh một lát, đợi Lục Thanh Nghiên hoàn hồn Trần Ni đã sớm rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Thanh Nghiên rảnh rỗi sẽ quan sát Trần Ni.
Ngoại trừ cô ta ngẩng cao đầu hơn trước, thì không phát hiện bất cứ chỗ nào không thích hợp.
"Cô nhóc Trần Ni này như thay đổi thành người khác."
"Không nghĩ tới Trần Ni này thực sự không tệ, đáng tiếc tâm nhãn quá xấu."
"Cô ta như vậy, còn có người dám cưới cô ta ư?" bên tai nghe thấy tiếng bàn tán của mấy bác gái.
Cô rời mắt đi, chậm rãi đạp về phía huyện thành.
Đã lâu không đến huyện thành, nên "thêm vào" một ít đồ.
Lần này cô ngoại trừ chuẩn bị trong nhà dùng, còn muốn thêm mấy thứ cô và Chu Cảnh Diên kết hôn cần dùng.
Cô không gọi Chu Cảnh Diên đi cùng, đang là ngày mùa anh đã đủ mệt, một mình cô chuẩn bị là đủ.
Đến nhà tranh trước, nhìn xem Trương Khánh có để lại lời nhắn cho cô hay không.
Quả nhiên là trong nhà tranh có một tờ giấy, là Trương Khánh để lại, ngày là mười ngày trước.
Ý đại khái là cảm kích cô, bởi vì cô anh ta mới có cơ hội đến thành phố, hi vọng sau này hai người còn có cơ hội hợp tác.
Bản lĩnh của Trương Khánh này không tệ, lúc này mới bao lâu đã chạy tới thành phố lăn lộn chợ đen.
Có lẽ là chợ đen trong huyện thành đổi người, không biết người như thế nào.
Dù sao rảnh rỗi có thể đi xem, tốt thì hợp tác, không tốt thì trực tiếp bỏ qua.
Cô lại trang điểm thành "chị gái" như cũ, vừa xấu vừa mập.
Trong tay xách theo rổ, Lục Thanh Nghiên đi về phía chợ đen.
Ông bác canh giữ ở đầu hẻm không thấy bóng dáng, đổi thành một người thanh niên hơn 20 tuổi.
Thấy Lục Thanh Nghiên, vẻ mặt người thanh niên không chút biểu cảm chặn cô lại:
"Đi vào đưa 5 xu."
Lục Thanh Nghiên sửng sốt: "Không phải là trước đây không cần trả tiền ư2"
"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, chẳng lẽ tôi trông coi không công cho mấy người à?"
Người thanh niên không kiên nhẫn nói, mí mắt lười nhác nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Chuyện này là lão đại mới của các cậu nói sao?"
Giọng nói của Lục Thanh Nghiên trở nên lạnh nhạt, nhưng không còn bình thản như viVa rồi. Người thanh niên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Chị biết chợ đen đổi lão đại ư?"
Chuyện đổi lão đại này sao người ngoài có thể biết, rốt cuộc chị gái này có địa vị gì?"
"Không biết."
Lục Thanh Nghiên không muốn trả lời người thanh niên, nộp 5 xu xong thì đưa tiền cho anh ta, đi vào ngõ nhỏ.
Cô chỉ muốn đến xem xem, chợ đen ở huyện thành còn đáng để cô giao dịch hay không.
Tiến vào ngõ nhỏ ít người hơn nhiều, mỗi người đều an tĩnh trầm mặc hơn trước.
Lục Thanh Nghiên tìm bừa một quầy hàng, vén vải đen trên rổ ra.
Trong rổ có một cân gạo, một con gà rừng.
Một bác gái đi tới vừa định hỏi giá, thì bị người ta đẩy mạnh ra.
"Chúng tôi muốn gạo và gà rừng này."
Người đến là hai gã thanh niên tuổi xấp xỉ nhau, thoạt nhìn bằng tuổi với thanh niên canh chừng ở đầu hẻm.
Hai người này diện mạo hung ác, làm việc không chút khách sáo.
Bác gái không dám giằng co với bọn họ, nhanh chóng rời đi.
"Gạo 2 tệ 4 hào, gà rừng 5 tệ, tổng cộng 7 tệ 4 hào."
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, báo giá.