Chương 268: Cô Nói Muốn Bắt Ăn Trộm, Ăn Trộm Đâu
Chương 268: Cô Nói Muốn Bắt Ăn Trộm, Ăn Trộm ĐâuChương 268: Cô Nói Muốn Bắt Ăn Trộm, Ăn Trộm Đâu
Từ Ngọc Mai ôm bụng cười to, châm chọc mỉa mai.
Lúc trước cô ấy đúng là mắt bị mù, sao lại trở thành bạn với người như Trần Ni, bị cô ta lợi dụng hoàn toàn.
Gương mặt Trần Ni lập tức trở nên hết trắng lại xanh: "Giấy chứng nhận kết hôn gì cơ?"
Lấy đâu ra chứng nhận kết hôn?
Không, sao có khả năng?
"Cái này còn không biết ư? Thanh Nghiên người ta kết hôn, hiện giờ bọn họ là vợ chồng hợp pháp."
"Con nhóc Trần Ni này, mỗi ngày đều gây chuyện, tôi thấy nên phê bình giáo dục cô ta mới đúng."
"Đúng vậy, kéo Trần Ni đi phê bình giáo dục một trận."
Trong đám người, không biết ai giơ tay tán thành.
Tối muộn bị người ta kéo xuống giường tới bắt ăn trộm gì đó, không bắt được ăn trộm, kết quả lại nháo ra chuyện này.
"Không, sao có chuyện này được? Sao bọn họ có thể là vợ chồng?"
Trần Ni lắc đầu, vẻ mặt không tin.
Lục Thanh Nghiên cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay đội trưởng Từ, chỉ chữ to phía trên.
"Giấy trắng mực đen rõ ràng, tôi và Chu Cảnh Diên là vợ chồng hợp pháp, cô nói tôi là người phụ nữ hư hỏng, đây là đang bôi nhọ chúng tôi."
"Cô nói muốn bắt ăn trộm, ăn trộm đâu?"
Lục Thanh Nghiên hỏi lại khiến Trần Ni hoảng loạn muốn chết, suýt nữa chạy mất.
"Tôi..."
Trần Ni không biết phải làm sao, đang suy nghĩ biện pháp thoát thân.
Sao cô ta có thể tìm ra được ăn trộm gì đó, đây chỉ là cái cớ của cô ta mà thôi.
Vì khiến Lục Thanh Nghiên thân bại danh liệt, kết quả vậy mà xảy ra xoay ngược như thế.
"Không phải là không có ăn trộm, là cô đang lừa mọi người đấy chứ?"
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được hoảng loạn trong mắt Trần Ni. Chắc chắn cô ta là cố ý tới tìm cô gây sự, mà không phải bởi vì thực sự có ăn trộm mới đến đây.
Lần trước Trần Ni hại chết Bổn Bổn, giáo huấn của cô đối với cô ta vẫn là quá nhẹ.
Trên người Trần Ni có điểm kỳ lạ, lại dùng biện pháp trước đây không thể thực hiện được, lần này nên ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.
"Không, tôi không có."
Trần Ni sốt ruột phủ nhận, liều mạng lắc đầu.
"Mọi người có người nào từng thấy ăn trộm không?"
Từ Ngọc Mai hỏi mọi người, không có ai gật đầu, tất cả đều lắc đầu.
Khi đó đa số mọi người đều ngủ, chỉ nghe Trần Ni ở bên ngoài la to có ăn trộm, nhưng người nào cũng chưa từng thấy ăn trộm.
"Trần Ni, tối muộn cô định đùa với chúng tôi sao?"
Sắc mặt đội trưởng Từ khó coi, nhìn chằm chằm Trần Ni tâm hoảng ý loạn.
"Cháu không có, cháu thực sự thấy ăn trộm mà."
Trần Ni cố chấp giảo biện, không dám nhìn mọi người.
"Ăn trộm đâu? Cô tìm ra cho chúng tôi xem xem! Tôi thấy căn bản không có ăn trộm, là cô muốn bắt nạt Thanh Nghiên nên cố ý dẫn mọi người tới nơi này.
Giọng nói của Đường Quyên sắc bén, lớn tiếng mắng Trần Ni.
Bà ấy vừa nói như vậy mọi người lập tức chửi ầm lên, cả đám chỉ vào Trần Ni.
Mọi người bận rộn cả ngày, người nào cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, kết quả bị Trần Ni đùa giỡn, làm hại mọi người không thể nghỉ ngơi thật tốt.
"Ngưu Lan Hoa, bà xem bà dạy được con gái ngoan thật."
Đường Quyên mắt sắc thấy được hai vợ chồng Ngưu Lan Hoa muốn chạy trốn, lập tức gọi hai người lại.
Ngưu Lan Hoa và Trần vô lại anh bị người ta vây quanh, không cho bọn họ rời đi.
"Không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi không biết gì cả."
Hai người lớn tiếng kêu oan, dùng sức đẩy mọi người ra chạy về nhà.
Trần Ni muốn chạy trốn, nhưng bị một đám thôn dân ngăn lại.
"Bắt cô ta lại." Đội trưởng Từ không muốn tha cho Trần Ni nữa.
Một cây gậy thọc phân, mọi chuyện xảy ra gần đây đều có bóng dáng Trần Ni.
Không giáo huấn cô ta một trận, cô ta sẽ không an phận.
Dưới chỉ huy của Từ Ngọc Mai, Vương Thiết Ngưu bắt lấy Trần Ni trước tiên.
Trần Ni oán hận trừng Từ Ngọc Mai, Từ Ngọc Mai không cam lòng yếu thế trừng lại Trần Ni.
"Dẫn cô ta đến đập lớn đi."
Đội trưởng Từ mở miệng, Vương Thiết Ngưu bắt lấy Trần Ni đi về phía khu đập lớn, mọi người hưng phấn theo sau.
"Chúng ta cũng đi xem."
Lục Thanh Nghiên kéo Chu Cảnh Diên, đi theo sau mọi người.
Chu Cảnh Diên thở dài trong lòng, đêm tân hôn tốt đẹp, bị người ta quấy rầy còn bị vợ kéo đi xem náo nhiệt.
Chỗ đập lớn của đại đội Thịnh Dương, mười mấy cây đuốc chiếu sáng gần đó.
Người đội một vì xem náo nhiệt, gần như người cả đại đội đều chạy tới, cũng bất chấp giờ nghỉ ngơi.