Chương 329: Trước Khi Chết Trần Ni Hối Hận
Chương 329: Trước Khi Chết Trần Ni Hối HậnChương 329: Trước Khi Chết Trần Ni Hối Hận
Sáng sớm hôm nay Trần Ni tỉnh táo lại, cô ta biết mình sắp chết, ước nguyện duy nhất trước khi chết là muốn gặp Lục Thanh Nghiên.
"Gặp cô ấy làm gì? Lại muốn hại cô ấy sao?"
Chắc chắn Trần Ni tỉnh táo lại, trên mặt mọi người đều lộ vẻ chán ghét.
Mọi người đều không biết Trần Ni sắp mất mạng, có người đề nghị đưa cô ta đến đồn công an.
Thấy người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt chán ghét ghét bỏ, Trần Ni cười chua xót.
Hóa ra...
Vậy mà cô ta khiến người ta chán ghét như vậy!
Sao cô ta lại rơi vào bước này?
Rõ ràng trước đây mọi người ngoại trừ đồng tình với cô ta, còn có đau lòng.
Mọi chuyện đều do lòng ghen tị của cô quấy phá, biết rõ mình kém Lục Thanh Nghiên, còn cố chấp muốn đi đua đòi, muốn đi ghen tị.
Cuối cùng rơi vào kết cục người người đều chán ghét.
Có lẽ là tỉnh ngộ trước khi chết, vậy mà Trần Ni ý thức được sai lầm.
Nếu lại cho cô ta thêm một cơ hội, cô ta không bao giờ muốn ghen tị bất cứ kẻ nào.
"Cháu không hại cô ta, cháu muốn nói chuyện với cô ta mà thôi."
Trần Ni nỗ lực giải thích, cô ta tiến lên một bước, người khác lập tức lùi về sau một bước, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội tới gần.
Cả người Trần Ni suy sụp còn tuyệt vọng đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn về phía không trung màu xanh thẳm, lộ ra tươi cười.
Sau đó cả người cô ta ngã về sâu, đập mạnh lên con đường đất.
Mọi người bị Trần Ni dọa sợ, nhưng không ai dám tiến lên, lạnh nhạt nhìn cô ta ngã trên đất.
"Kiếp sau, tôi không bao giờ muốn đến thế giới này."
Trần Ni lẩm bẩm nói, khóe miệng lộ ra tươi cười thoải mái, chậm rãi nhắm mắt.
Mãi đến cuối cùng cô ta cũng không gặp được Lục Thanh Nghiên, Nghiên.
"Đã chết rồi ư?"
Rất lâu không thấy Trần Ni có động tĩnh, có người lớn gan tiến lên, thì phát hiện cô ta đã sớm tắt thở.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện, có người dứt khoát quay đầu đi không nhìn thi thể của Trần Ni.
Tuy mọi người đều chán ghét Trần Ni, nhưng đa số mọi người đều nhìn cô ta lớn lên, không có một chút cảm xúc là không có khả năng.
"Khiêng cô ta đi chôn đi."
Một ông cụ lớn tuổi thở dài một hơi.
Đến bước này, cũng không có khả năng để thi thể của một cô nhóc ở đó như vậy.
Trong nhà cô ta không còn ai khác, chỉ có thể bảo người trong thôn giúp đỡ chôn.
Không ai nói chuyện, lại có người im lặng tiến lên.
Rất nhanh Trần Ni được người ta chôn ở Thanh Sơn, đến tận lúc này có rất ít người nhắc tới cô ta.
Từ Ngọc Mai biết được Trần Ni chết xong, nhốt mình trong nhà khóc một trận.
Khi Trần Ni chết Ngô Tiểu Anh còn đang làm việc trên ruộng, biết được cô ta tử vong thì không nói một lời.
Lục Thanh Nghiên mới bước ra khỏi cửa, thì nghe người ta bàn tán về Trần Ni.
Thế mới biết Trần Ni đã chết.
Khi đi ngang qua nhà Trần Ni, Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng rời mắt, đi đến huyện thành.
Đến huyện thành gửi thư xong, trong lúc vô tình cô nghĩ tới đám bà Tống từng giúp mình lúc trước, nghĩ một lát chuẩn bị lại đi xem.
Cho xe đạp vào không gian, Lục Thanh Nghiên lặng lẽ đi qua.
Không đợi cô hoàn toàn tới gần, ở phía xa đã thấy được ánh lửa, cả người Lục Thanh Nghiên run lên, nhanh chóng chạy tới.
Có mấy người vẻ mặt tuyệt vọng đứng cách nhà tranh không xa.
Ở trước mặt bọn họ, cả nhà tranh bị lửa thiêu đốt.
"Bà Tống, không thấy Tiểu Nha, có phải em ấy còn ở trong phòng Điền Điền khóc lóc lớn tiếng nói, chỉ vào nhà tranh đang cháy.
Cả nhà bọn họ đều làm việc ở ngoài ruộng, kết quả có người hoảng loạn chạy tới nói cho bọn họ, nhà bọn họ bị cháy.
Không kịp nghĩ tới chuyện khác, tất cả nhanh chóng bỏ công việc chạy vội về nhà.
Quả nhiên thấy được nhà bị cháy.
"Các cháu tránh xa một chút, bà nội đi vào xem."
Bà Tống đỏ mắt, đẩy mấy đứa bé muốn chạy vào nhà tranh.
Đám Điền Điền và Tiêu Tiêu không ngừng nức nở, gọi Tiểu Nha ở trong nhà tranh.
Tiểu Nha là đứa bé nhỏ nhất trong bọn họ, cũng là đứa bé bị tàn tật nặng nhất, bình thường đều để cô bé ở nhà.
Người nào cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, rốt cuộc là ai châm lửa?
"Cháu vào cho, bà đừng đi vào."
Một bóng dáng màu trắng giữ chặt bà Tống, lập tức lao vào nhà tranh.