Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 333 - Chương 333: Rốt Cuộc Chuyện Này Là Tốt, Hay Không Tốt Đây?

Chương 333: Rốt Cuộc Chuyện Này Là Tốt, Hay Không Tốt Đây? Chương 333: Rốt Cuộc Chuyện Này Là Tốt, Hay Không Tốt Đây?Chương 333: Rốt Cuộc Chuyện Này Là Tốt, Hay Không Tốt Đây?

"Em đến nhà anh ta, cả đời này của em đều bị hủy, có lẽ anh ta sẽ đánh em, còn liên tục tới quấy rầy người nhà của em."

"Vậy em nên làm gì bây giờ?"

Điền Điền nức nở, không biết nên làm gì mới tốt.

"Em còn quá nhỏ, gặp phải người xấu thì phải tìm người có thể giúp các em giải quyết vấn đề."

Lục Thanh Nghiên cũng biết chuyện này không dễ dàng, ở niên đại này có người nào nguyện ý đắc tội một tên vô lại.

Giống như Trần vô lại em, mọi người đều là tránh còn không kịp, sẽ không có ai chủ động đắc tội anh ta.

"Người nào có thể giúp chúng em chứ?"

Điền Điền gấp không đợi nổi dò hỏi, ước gì có thể lập tức đi tìm người mà Lục Thanh Nghiên nói.

"Giao cho chị đi, chị giải quyết giúp bọn em."

Tìm đại đội trưởng và báo công an chỉ có thể giải quyết nhất thời, cho nên cô quyết định tự mình ra tay.

"Chị, Hồ Vĩ rất đáng sợ."

Tiêu Tiêu nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập lo lắng.

"Không cần sợ anh ta, anh ta đáng sợ, chị cũng không dễ chọc."

Vỗ nhẹ bả vai của Tiêu Tiêu, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng an ủi.

Đôi mắt của Tiêu Tiêu lập tức sáng lên: "Chị lợi hại nhất."

"Đúng vậy, chị rất lợi hại."

Lục Thanh Nghiên được khen hơi ngượng ngùng: "Lương thực này các em ăn tạm trước, đợi lần sau chị lại mang thêm cho các em."

Hơn hai vạn và mấy chục rương đồ cổ, đủ khiến cô làm rất nhiều chuyện.

Tới thế giới này, hình như cô quản quá nhiều.

Haizz, sao có thể vi phạm ước nguyện ban đầu của cô chứ!

Rốt cuộc chuyện này là tốt, hay không tốt đây?

Luc Thanh Nghiên có chút mê mang. nhìn đôi mắt hâm mô non nớt của đám nhỏ, cô lại không hối hận đối với những chuyện mà mình đã làm.

Lục Thanh Nghiên rời khỏi nhà bà Tống, đi theo sau Hồ Vĩ.

Dọc theo đường đi, cô phát hiện Hồ Vĩ không phải là đi về nhà, trái lại đi tới nơi hẻo lánh.

"Hồ Vĩ này cả ngày chơi bời lêu lổng, sao ông trời không thu loại người này đi?"

"Trước đây cậu ta lăn lộn với Trần vô lại em đại đội bên cạnh, nghe nói loại người như Trần vô lại em đều đã chết, sao cậu ta không chết đi?"

"Tai họa để lại ngàn năm bà không biết à? Lúc trước cả nhà địa chủ Hạ rất tốt, đối xử với nhà Hồ Vĩ tốt như thế, kết quả bà xem nhà bọn họ đã làm gì?"

"Tôi nghe nói hình như Hồ Vĩ lấy không ít đồ của nhà địa chủ Hạ, không biết là thật hay giả."

Lục Thanh Nghiên nghe được mấy bác gái ở ngoài ruộng tức giận bất bình nói chuyện, bước chân hơi dừng lại, ngay sau đó làm như không có việc gì rời đi.

Hồ Vĩ lẩm nhẩm hát, đi đến chỗ rừng cây rậm rạp.

Anh ta càng đi càng tới chỗ hẻo lánh, cuối cùng dừng trước một ngôi mộ âm u.

Cây cối xung quanh anh ta thô to dày đặc, cỏ dại lan tràn, gần đó đều là nấm mồ.

Lục Thanh Nghiên trốn phía sau một thân cây cau mày, có chút không quá thích ứng hoàn cảnh âm trầm như vậy.

Hồ Vĩ không kiên nhẫn đứng tại chỗ, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây như đang đợi người nào đó.

Lục Thanh Nghiên cầm một chiếc khăn tay trong tay, chuẩn bị tẩm thuốc mê lên khăn tay.

Khi cô vừa hành động, thì thấy một người đi tới bên này, Lục Thanh Nghiên bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, trốn phía sau cây.

Một bóng hình quen thuộc đi từ xa tới gần, cô nhìn thấy người tới thì đồng tử hơi co rụt lại.

"Chú em, đồ đâu?"

Người đàn ông mặt thẹo đi vào rừng cây, phía sau ông ta còn có một tiểu đệ.

Người này không phải người khác, rõ ràng là anh Tường kẻ ác mà Lục Cô còn cướp sạch mọi thứ của người ta, lấy tiền tài bất nghĩa làm chuyện tốt.

Vốn tưởng rằng sẽ không lại có liên quan tới anh Tường, không nghĩ tới lại gặp được ở đại đội Ngũ Tỉnh.

Hai người lén lút ở đây, chắc chắn không làm chuyện tốt.

An tĩnh trốn phía sau cây, Lục Thanh Nghiên xuyên qua khe hở cỏ dại nhìn về phía anh Tường và Hồ Vĩ.

"Anh Tường, đồ anh cần em đều mang hết tới cho anh rồi."

Hồ Vĩ vui vẻ tiến lên, trong mắt đều là lấy lòng.

"Đồ đâu?"

Không để ý tới anh ta cợt nhả, biểu cảm của anh Tường lạnh nhạt.

"Ở chỗ này."

Hồ Vĩ dùng chân đá một ngôi mộ bên cạnh, tiện tay nhặt một cái que gỗ lên đào.

"Cậu có đam mê gì vậy, thích đào mộ tổ tiên của người ta?"

Anh Tường không phải là người tốt, nhưng cũng không nhìn nổi hành động kỳ lạ này của Hồ Vĩ, luôn thích đào mộ của người ta, giấu đồ vào trong mộ của người ta.
Bình Luận (0)
Comment