Chương 367: Lợn Rừng Xuống Núi Làm Loạn
Chương 367: Lợn Rừng Xuống Núi Làm LoạnChương 367: Lợn Rừng Xuống Núi Làm Loạn
"Tôi không có, tôi không có."
Lâm Tuyết nhu nhược lắc đầu, nhìn bốn phía với vẻ vô tội.
Hạ Dĩnh lao về phía cô ta, Lâm Tuyết chạy về phía Hàn Ngọc Thành, trốn phía sau anh ta.
Tề Huệ Lan thấy cảnh này, gương mặt vẫn luôn hiền lành cứng đờ.
"Hạ Dĩnh, cô ầm ï đủ chưa?"
Hàn Ngọc Thành dang hai tay ra, bảo vệ Lâm Tuyết ở sau người.
Lâm Tuyết hơi nhếch miệng, lộ ra chút đắc ý, trong lúc vô tình ngẩng đầu, vậy mà nhìn thẳng vào một đôi mắt lạnh nhạt.
Lục Thanh Nghiên đứng bên bờ ruộng, ở góc độ của cô, vừa vặn thấy được biểu cảm đắc ý mà Lâm Tuyết còn chưa kịp thu hồi.
Lâm Tuyết nhanh chóng tránh đi, ở dưới tầm mắt của Lục Thanh Nghiên lại có loại xúc động muốn chạy trốn.
Ánh mắt của người phụ nữ kia, giống như là muốn nhìn thấu cô ta!
"Hàn Ngọc Thành, đừng quên anh là đối tượng của ai? Có phải bây giờ anh muốn che chở cho Lâm Tuyết hay không?"
Thực ra Hạ Dĩnh không phải là người nóng tính lắm, chỉ khi gặp chuyện liên quan tới Tề Huệ Lan, cô ấy mới xúc động.
Người bạn duy nhất của cô ấy là Tề Huệ Lan, cô ấy không thể nhìn Tề Huệ Lan chịu ấm ức.
Hàn Ngọc Thành căn bản không xứng với Huệ Lan tốt như vậy, cô ấy không rõ ông Tề nghĩ gì.
Chỉ vì ân cứu mạng kia, mà cố chấp trói Hàn Ngọc Thành và Tề Huệ Lan vào với nhau.
Hàn Ngọc Thành nâng mắt nhìn về phía Tề Huệ Lan: "Huệ Lan, em quản Hạ Dĩnh đi, đồng chí Lâm cũng không làm chuyện gì, cô ta lại cố chấp gây sự với cô ấy như vậy."
Hàn Ngọc Thành cho rằng Tề Huệ Lan sẽ nghe lời anh ta giống như trước, đáng tiếc lần này anh ta sai rồi.
"Là Dĩnh Dĩnh gây sự, hay là đồng chí Lâm giỏi giả vờ?"
Tề Huệ Lan lớn như vậy chưa bao giờ nói lời tàn nhẫn là lời lạnh lùng, nhưng lần này là lần đầu tiên.
Hàn Naoc Thành bị Tầ Huiê Lan làm mất mặt aưởng mặt cứng đờ sắc mặt có chút khó coi.
"Tề Huệ Lan, cô nói linh tỉnh gì thế?"
Hà Ngọc thân thiết với Lâm Tuyết, vừa nghe Tề Huệ Lan nói như vậy, lập tức phản bác.
Tề Huệ Lan vừa nhìn là biết gia cảnh tốt, vừa đến khu thanh niên trí thức chỉ nói chuyện với Hạ Dĩnh, Hà Ngọc rất không thích cô ấy, cảm thấy Tề Huệ Lan khinh thường cô ta.
"Là tôi không đúng, các cô đừng vì tôi mà tổn thương hòa khí."
Lâm Tuyết ló đầu ra khỏi Hàn Ngọc Thành, vẻ mặt xin lỗi.
Hạ Dĩnh đứng trước mặt Tề Huệ Lan cười mỉa.
Tề Huệ Lan không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Tuyết.
"Tôi vừa mới rời đi một lát, mấy người lại gây sự ư?"
Đội trưởng Từ chạy từ phía xa tới, vừa thấy mấy thanh niên trí thức này, trong lòng lại dâng lên hừng hực lửa giận.
"Không phải như vậy, là..."
"Không hay rồi, lợn rừng xuống núi!"
Ở phía xa truyền tới giọng thôn dân hoảng sợ, cùng với đám người chạy tán loạn.
Hai con lợn rừng màu đen khoảng 250 cân chạy về phía đám người đang chạy tán loạn.
"Chạy mau!"
Gương mặt đội trưởng Từ trắng bệch, rống to: "Lấy dụng cụ nhà nông ra, cẩn thận một chút."
Mặc kệ đám thanh niên trí thức đang gây sự, đội trưởng Từ cầm lấy cái cuốc bên cạnh, chạy về phía lợn rừng.
"Đồng chí Hàn, tôi sợ."
Lâm Tuyết đáng thương nhìn về phía Hàn Ngọc Thành.
Hàn Ngọc Thành nhìn về phía Lâm Tuyết: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."
Tề Huệ Lan nghe thấy lời anh ta nói, kéo Hạ Dĩnh rời đi.
Khi lợn rừng xuất hiện, Lục Thanh Nghiên lập tức đặt giỏ tre xuống.
"Thanh Nghiên, cô muốn đi đâu?"
Ngô Tiểu Anh nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, vẻ mặt sốt ruột.
"Tôi đi giúp đỡ, cô trốn đi." chóng chạy về phía heo rừng.
Vừa rồi cô nhìn thấy một con lợn rừng to đang đuổi theo Bảo Nhi, sợ xảy ra chuyện, lúc này cô không thể bàng quan.
"Thanh Nghiên, cô cẩn thận một chút."
Ngô Tiểu Anh muốn ngăn cản Lục Thanh Nghiên nhưng đáng tiếc không kịp, chỉ có thể bảo cô cẩn thận.
Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía Ngô Tiểu Anh, nhếch miệng gật đầu, dùng tốc độ rất nhiều người không bằng chạy vội đi.
"Cô ấy... Muốn làm gì?"
Hạ Dĩnh đứng bên bờ ruộng, nhìn Lục Thanh Nghiên chạy vội đi, kinh ngạc mở miệng.
Tề Huệ Lan nhìn qua: "Cô ấy muốn đi cứu người ư?"
"Một đồng chí nữ đi cứu người nào? Có mà đi quấy rối thì có!"
Diệp Văn Ba không tin, trong mắt hiện lên khinh thường.
Một đồng chí nữ xinh đẹp, thoạt nhìn nhu nhược vậy mà ngây thơ muốn chạy đi cứu người, đúng là buồn cười.