Chương 386: Xuất Phát Đến Tỉnh Thành
Chương 386: Xuất Phát Đến Tỉnh ThànhChương 386: Xuất Phát Đến Tỉnh Thành
Lục Vân Chương cũng lo lắng, nhưng ông ấy hiểu rõ có một số việc thực sự chỉ có thể để Lục Thanh Nghiên đi làm.
"Thanh Nghiên, tuy ông đồng ý, nhưng ông tuyệt đối không để cháu đi một mình."
Lục Vân Chương nói như vậy, lúc này lông mày nhíu chặt của Lục Chí Hòa mới thả lỏng.
"Ông nội, ý của ông là?"
"Ông sẽ sắp xếp một người đi cùng cháu, cháu nhớ rõ tuyệt đối không thể để mình rơi vào nguy hiểm."
Lục Vân Chương nói không lo lắng là giả, cho dù Lục Thanh Nghiên không phải cháu gái ruột của mình, ông ấy cũng tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện.
"Vâng, cháu sẽ chú ý."
Lục Thanh Nghiên gật đầu đồng ý.
Lục Vân Chương lộ ra tươi cười hiền từ:
"Đường Thái Hòa khu Bạch Vân ở tỉnh thành có một ngõ nhỏ tràn ngập cây bạch quả, cháu đi vào có một căn nhà tồi tàn, phòng ngủ chính của căn nhà đó có một cái hầm, bên trong có quà ông tặng cháu."
"Cửa vào hầm ở vách tường phía sau giường, chìa khóa cửa ở dưới tàng cây bên phải."
"Đợi cháu muốn làm chuyện gì, thì treo một tấm vải đỏ ở ngoài căn nhà kia trước, sẽ có người tới tìm cháu."
"Nhớ kỹ lời ông nói, ngàn vạn lần đừng để mình rơi vào nguy hiểm, ông và bác trai sẽ rất lo lắng."
Lục Vân Chương lo lắng dặn dò lần nữa.
Trong lòng Lục Thanh Nghiên ấm áp, gật đầu với Lục Vân Chương.
"Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chú ý an toàn."
"Đi nhanh đi, ở đây lâu sẽ dễ bị phát hiện."
Lục Thanh Nghiên rời khỏi chuồng bò, đi về nhà.
Nếu quyết định muốn đến tỉnh thành, cô cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp đi tìm đội trưởng Từ.
Lấy cớ là đến tỉnh thành thăm người thân, đội trưởng Từ vô cùng sảng khoái viết thư aiới thiêu cho câ. Cầm thư giới thiệu, Lục Thanh Nghiên xách theo rương không rời khỏi đại đội Thịnh Dương.
Nhân thời gian còn sớm, Lục Thanh Nghiên đến đại đội Ngũ Tỉnh thăm hỏi đám bà Tống, thuận tiện chữa bệnh cho đám Tiêu Tiêu.
Làm xong mọi chuyện đã là 3 giờ chiều, tạm biệt bà Tống xong Lục Thanh Nghiên đến huyện thành ngồi xe bus đến ga tàu hỏa của thành phố.
Cô tới không đúng lúc, vé xe lửa từ thành phố đến tỉnh thành hôm nay đã bán hết, chỉ có thể mua vé xe lửa ngày mai.
Hơn nữa giường nằm đã bán sạch, chỉ còn vé xe lửa ghế cứng.
Cũng may thành phố cách tỉnh thành không tính xa, ba bốn tiếng là tới, lúc này Lục Thanh Nghiên mới lựa chọn ngồi ghế cứng.
Hôm nay không thể đến tỉnh thành, cô quyết định đi tìm Trương Khánh giao dịch trước, thuận tiện đổi một ít phiếu định mức.
Giao dịch vô cùng thuận lợi, lần này Lục Thanh Nghiên bán một ít lương thực và thịt.
Còn có máy ảnh Trương Khánh cần, nhận được 4000 tệ tiền mặt, bốn rương đồ cổ, cùng với 200 phiếu định mức cả nước.
Trở lại không gian, Lục Thanh Nghiên sắp xếp lại đồ giao dịch hôm nay, vậy mà phát hiện tiền tiết kiệm của mình đã đạt tới hơn 7 vạn.
Đồ cổ nhận được ở thập niên 70, còn nhiều hơn Lục gia cô tích lũy.
Nói ra mấy chục rương đều dựa vào vận may, có nhận được từ sơn động, cũng có lấy được từ chỗ Đàm Tường.
Hơn nữa đi vào nơi này, cô mới biết được tài phú của Lục gia là một chia thành hai, phòng đồ cổ trong không gian của cô còn có không ít là cụ và ông nội kiếm.
Đương nhiên nếu không tách ra ở chỗ cụ, tài phú hoàn chỉnh của Lục gia còn không biết có bao nhiêu.
Ga tàu hỏa vẫn như lần trước Lục Thanh Nghiên nhìn thấy, vô cùng náo nhiệt.
Vừa lên xe cô đi tới vị trí của mình, bên cửa sổ đã có một người phụ nữ khoảng đầu 30 tuổi.
Người phụ nữ cầm lấy một chiếc khăn tay màu lam vẫn luôn lau chỗ ngồi trước mặt.
Khi Lục Thanh Nghiên đến, cô ta còn đánh giá từ trên xuống dưới một lát, thấy Lục Thanh Nghiên ăn mặc sạch sẽ, người phụ nữ thở phào nhẹ nhm. Lục Thanh Nghiên không để ý tới đánh giá của người phụ nữ, lập tức ngồi xuống vị trí của mình.
"Đồng chí, cô cũng tới tỉnh thành sao? Tôi tên Trương Thải Vân, cô tên là gì thế?"
Sau khi lau vị trí của mình xong, lúc này Trương Thải Vân mới ngồi xuống, dò hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Lục Thanh Nghiên."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, không nói nhiều lời, nhìn xung quanh khoang xe một cái.
Trong khoang xe đủ loại người, khắp nơi đều là tiếng người, cách đó không xa còn có người mang gà vịt lên xe.
Mùi hương trong không khí không dễ ngửi, cô ta cảm thấy không khỏe hơi nhíu mày.
"Có phải không thoải mái hay không? Tôi cũng cảm thấy không thoải mái, vé giường nằm không dễ mua, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ghế cứng."