Chương 414: Ông Thực Sự Là Cha Của Cảnh Diên Ư
Chương 414: Ông Thực Sự Là Cha Của Cảnh Diên Ư Chương 414: Ông Thực Sự Là Cha Của Cảnh Diên Ư
Chu Cảnh Diên từng nói với cô, cha anh có lẽ là một quân nhân. Nhưng cô nhìn người trước mắt, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra khí
thế kiên cường cứng rắn của quân nhân, trái lại còn có chút giảo hoạt của thương nhân con buôn.
"Cậu nói thật ư?"
Lưu Tú Cần nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, trong lòng vẫn có do dự.
Người đàn ông trung niên dùng sức gật đầu: "Đương nhiên là con không lừa mẹ."
"Mẹ, mẹ tha thứ cho em rể đi."
Chu Quang Học ở một bên nói đỡ thay người đàn ông: "Hiện giờ người ta rất khó lường, chúng ta không thể luôn tức giận được."
"Câm miệng!"
Lưu Tú Cần nhìn Chu Quang Học với vẻ thất vọng, đừng tưởng rằng bà ấy không biết bọn họ suy nghĩ gì.
Chu Quang Học bị quát lớn, bĩu môi không nói nữa.
"A Lực..."
"Mẹ, bây giờ con tên Dương Lập Quốc, mẹ có thể gọi con là Lập Quốc, cũng có thể gọi là A Lực như trước đây."
Nghe Lưu Tú Cần gọi cái tên A Lực, dường như Dương Lập Quốc có chút không quá thích ứng, lập tức mở miệng.
Lưu Tú Cần không nói chuyện, vẫn luôn nhìn Dương Lập Quốc, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ của ông ta, có chút không biết nên nói ra thế nào.
Chỉ trong nháy mắt đã qua mười mấy 20 năm, năm đó khi ông ta rời đi Cảnh Diên chỉ mới 7 tuổi.
"Tôi mặc kệ cậu là A Lực hay Dương Lập Quốc, cũng mặc kệ cậu có nỗi khổ hay không, cậu hại con gái cháu ngoại của tôi, tôi không thể tha thứ cho cậu."
Lưu Tú Cần trầm giọng mở miệng, trong lòng bà ấy vẫn luôn oán hận người vứt bỏ con gái bà ấy, cũng không thể nói tha thứ thay người đã chết.
"Mẹ, sao mẹ cố chấp như vậy?"
Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ có chút sốt ruột, trong lòng mắng thầm bà già chết tiệt, luôn không tìm chuyện tốt cho trong nhà.
Lưu Tú Cần không thèm liếc mắt nhìn hai con dâu một cái.
Dư Hiểu Du đi từ ngoài vào, cười vô cùng dịu dàng:
"Bà ngoại, bà đừng nóng giận, cha nuôi cháu trở về đúng là chuộc tội, bà có thể khảo nghiệm cha nuôi cháu nhiều hơn."
Dư Hiểu Du nói như vậy, Dương Lập Quốc lập tức gật đầu tán thành.
Đôi mắt đẹp của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía hai người.
Có phải vừa rồi cô nhìn nhầm hay không?
Vì sao luôn cảm thấy Dương Lập Quốc là nhìn ánh mắt của Dư Hiểu Du mà làm việc?
"Chị dâu, sao chị nhìn em như vậy?"
Dư Hiểu Du cười càng thêm dịu dàng, đi lên trước đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, giống như rất thân quen với cô.
Lục Thanh Nghiên tránh ra một bước: "Cô nhìn nhầm rồi, tôi chỉ thấy trong mắt cô có gỉ mắt."
Dư Hiểu Du hoảng hốt, vội vàng giơ tay lên lau.
Người này...
Thực sự tin lời cô nói ư?
Lục Thanh Nghiên cười mỉa, không nhìn Dư Hiểu Du nữa.
"Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy các người."
Vẻ mặt Lưu Tú Cần mệt mỏi, giơ tay lên vung tay, không nhìn bất cứ kẻ nào nữa.
"Mẹ...
"Mẹ, sao mẹ có thể như vậy?"
Một đám người nói với vẻ bất mãn, cùng chỉ trích Lưu Tú Cần.
"Đều đi ra ngoài."
Lục Thanh Nghiên lạnh lùng mở miệng, tầm mắt đảo qua người Chu gia.
Phía sau người Chu gia chợt lạnh, vậy mà không ai dám phản bác cô, nhanh chóng lùi ra ngoài.
Dư Hiểu Du nghi ngờ nhìn qua, sao mấy trưởng bối Chu gia sẽ sợ một người phụ nữ như Lục Thanh Nghiên như vậy?
"Mẹ, ngày mai con lại tới thăm mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi ạ." Dư Hiểu Du đi theo Dương Lập Quốc rời đi, chẳng qua trước khi đi còn liếc mắt nhìn Lục Thanh Nghiên đứng một bên.
Lục Thanh Nghiên cảm nhận được tầm mắt của Dư Hiểu Du, nhìn qua.
Dư Hiểu Du lập tức thu hồi vẻ kỳ lạ trong mắt, lộ ra tươi cười dịu dàng với cô.
"Bà ngoại, bà đừng bị bọn họ ảnh hưởng."
Lưu Tú Cần an ủi Lưu Tú Cần, sợ bà ấy buồn bực hại cơ thể.
Cô tới nơi này ngoại trừ vì Dương Lập Quốc, cũng là sợ Lưu Tú Cần sẽ tức hại cơ thể.
"Bà ngoại biết, bà chỉ là đang bất bình thay Cảnh Diên, cháu ngoại của bà quá khổ."
Mấy năm nay Lưu Tú Cần chưa bao giờ sống một ngày thư thái, bà ấy không chỉ trách người khác, còn trách bản thân.
"Bà ngoại, bà đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi đi ạ."
Lục Thanh Nghiên không biết nên nói gì, cô chưa từng trải qua những chuyện đó, nên không có tư cách nói gì.
"Được, bà không nghĩ nữa."
Lưu Tú Cần thực sự hơi mệt mỏi, bà ấy vốn lớn tuổi, lại bị những người này lăn lộn, có chút không chịu nổi.
Đợi Lưu Tú Cần nằm xuống nghỉ ngơi, Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng bà ấy, đóng cửa lại.