Chương 426: Anh Cảm Thấy Tôi Sẽ Đi Theo Anh Ư
Chương 426: Anh Cảm Thấy Tôi Sẽ Đi Theo Anh ƯChương 426: Anh Cảm Thấy Tôi Sẽ Đi Theo Anh Ư
Một người đàn ông hơn ba mươi mở miệng, lộ ra tươi cười, còn giơ tay bày tỏ mình không có ác ý với Lục Thanh Nghiên.
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên tốt hơn một chút, nhưng không có ý thả lỏng cảnh giác.
Cô mới tới tỉnh Z, không quen biết bất cứ người nào, vì sao người này lại biết tên cô?
Nhìn ra được đề phòng trong mắt Lục Thanh Nghiên, người đàn ông lại mở miệng lần nữa:
"Đồng chí Lục, chúng tôi thực sự không phải người xấu. Tôi biết cô có nhiều nghỉ hoặc, cô đi theo chúng tôi gặp một người, ông ấy sẽ trả lời cô."
"Người nào muốn gặp tôi?"
Lục Thanh Nghiên trầm giọng hỏi, không có ý muốn đi ra ngoài.
"Đồng chí Lục đi theo chúng tôi sẽ biết thôi."
"Anh cảm thấy tôi sẽ đi theo anh ư?"
Lục Thanh Nghiên cười mỉa một tiếng, người tới ngay cả tên cũng không dám báo, cô còn chưa ngốc đến mức đi theo hai người xa lạ đến nơi xa lạ.
"Đồng chí Lục, chúng tôi thực sự không có ác ý, người muốn gặp cô có quan hệ không bình thường với cô, đợi cô đi gặp ông ấy sẽ biết."
Người đàn ông thở dài một hơi, không biết có nên nói ra hay không.
"Nếu ông ta muốn gặp tôi, vậy bảo ông ta tới nơi này gặp tôi."
Lục Thanh Nghiên vẫn không nhúc nhích, lạnh nhạt nhìn hai người đứng trong sân.
"Chuyện này... Ông ấy có chút không tiện."
Người đàn ông hơi chần chừ.
"Nếu anh không nói ra thân phận của ông ta, tôi sẽ không gặp ông ta."
"Vậy tôi trở về hỏi một chút."
Cuối cùng người đàn ông cũng nhượng bộ, thương lượng với một người khác, không biết hai người nói gì nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy chúng tôi đi trước, làm phiền đồng chí Lục đợi chúng tôi ở đây."
Trói chặt Dư Hiểu Du, hai người nhỏ giọng nói xong xoay người rời đi.
Lục Thanh Nghiên đứng phía sau cửa, vẻ mặt lạnh nhạt. Trói chặt Dư Hiểu Du và Tống Cường ném sang một bên, Lục Thanh Nghiên ngồi ở nhà chính lằng lặng đợi.
Một tiếng sau, ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
Lục Thanh Nghiên vẫn ngồi trên ghế, trước mặt là một cốc nước trắng.
Mấy tiếng bước chân vang lên, cùng với tiếng xe lăn và ho khan, âm thanh còn khàn khàn.
Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn qua, khi thấy người tiến vào sân thì hơi sửng sốt.
Người tới thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, nhưng toàn thân tỏa ra tang thương cô đơn, chỗ má phải ông ấy có vết thương rất dài, gần như trải rộng toàn bộ má phải của ông ấy.
Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là người đàn ông ngồi trên xe lăn, rất rõ ràng có thể thấy được hai chân của ông ấy có vấn đề.
Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đẩy người đàn ông trung niên đi vào, trên mặt là tươi cười dịu dàng.
Lục Thanh Nghiên đứng dậy khỏi ghế, nhìn hai người tiến vào.
"Đẩy anh vào phòng đi, em đi ra ngoài."
Người đàn ông trung niên ho khan một tiếng, nói với người phụ nữ phía sau.
"Anh vào một mình có được không?"
Biểu cảm của người phụ nữ lo lắng, trong mắt tràn ngập tình ý đối với người đàn ông.
"Có thể."
Người đàn ông trung niên gật đầu, lúc này người phụ nữ mới lưu luyến ra cửa, đóng cửa chính lại, nhường không gian cho Lục Thanh Nghiên và người đàn ông trung niên.
Lục Thanh Nghiên và người đàn ông trung niên nhìn nhau.
"Ông là ai? Vì sao muốn gặp tôi?"
Lục Thanh Nghiên lạnh lùng dò hỏi người trước mặt.
Cô có thể cảm nhận được thiện ý của người trước mặt đối với cô, loại thiện ý này không giả được.
"Ngồi xuống nói chuyện đi."
Naười đàn âng truna niên hơi mỉm cười chỉ ahế nhía eau luc Thanh Nghiên.
Tuy nửa gương mặt của ông ấy bị hủy, hai chân bị phế, nhưng cả người ông ấy tản ra hơi thở nho nhã ôn hòa, có thể khiến người ta đoán ra được trước khi bị hủy dung ông ấy là người vô cùng ưu tú.
Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện ông ấy, nhìn chằm chằm ông ấy.
Người đàn ông trung niên ho khan một tiếng, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Cha biết con muốn hỏi gì, cha sẽ trả lời con hết mọi chuyện."
Sau khi nói xong người đàn ông trung niên tạm dừng một lát, vẻ mặt trở nên hoảng hốt giống như là nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Tự giới thiệu trước, cha tên là Phó Minh Trạch, là cha của Cảnh Diên."
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, vô cùng bình tĩnh.
Có tiền lệ cha giả Dương Lập Quốc này, đương nhiên là Diệc Thanh Thanh không có khả năng xuất hiện bất cứ kinh ngạc gì đối với một người đột nhiên xuất hiện, tự xưng là cha của chồng cô.
"Ông có chứng cứ gì chứng minh?"
Lục Thanh Nghiên bình tĩnh vượt qua tưởng tượng của Phó Minh Trạch, ông ấy âm thầm gật đầu.
"Chứng cứ chứng minh ư?"