Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc ( Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55: Giao Dịch Ở Thành Phố

Chương 55: Giao Dịch Ở Thành Phố Chương 55: Giao Dịch Ở Thành PhốChương 55: Giao Dịch Ở Thành Phố

Khi đến thành phố đã là 9 giờ sáng, xe vận tải của Trương Khánh đỗ ở đầu hẻm.

Lục Thanh Nghiên bước xuống xe, liếc mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía một lát.

Thành phố thực sự phồn hoa hơn huyện thành nhiều, xung quanh khắp nơi đều là nhà lầu, ngoại trừ hơi cũ nát ra thì khắp nơi tràn ngập cảm giác niên đại mãnh liệt.

Chiếc xe cũng nhiều hơn ở huyện thành, thường xuyên thấy được xe đạp và ô tô.

Đám người lui tới mặc đồ sạch sẽ, gần như không nhìn thấy trên quần áo có mụn vá gì.

"Anh Mạc, anh có muốn đi theo em gặp anh Minh không?"

"Không cần, tôi đi trước liên lạc với người của mình, đợi đồ tới tôi sẽ bảo người tới thông báo cho mấy cậu."

"Vậy được rồi, anh Minh ở nhà thứ ba trong ngõ nhỏ này, chỗ cửa có cây hòe to."

Trương Khánh không khuyên Lục Thanh Nghiên, dù sao giao dịch càng quan trọng hơn.

"Đã biết."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, xoay người rời đi.

Cô phải đi tìm chỗ thích hợp giao dịch.

Vẫn còn sớm, Lục Thanh Nghiên cũng không vội lắm, chậm rãi đi dạo thành phố.

Tới thành phố một chuyến, cần phải đến trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại cao năm tầng, sừng sững ở chỗ giao ngã tư trung tâm thành phố.

Lục Thanh Nghiên cất bước tiến vào tòa bách hóa.

"Tôi muốn bảy thước vải, lại thêm hai cái khăn lông."

"Tôi muốn hai lạng rưỡi đường đỏ, một chai rượu."

"Tôi muốn bộ quần áo này, đôi giày da kia nữa."

Suốt đường đi bên tai Lục Thanh Nghiên đều là âm thanh náo nhiệt, dân chúng ăn mặc quần áo giản dị đứng trước quầy mua đồ mình cần. Một bóng dáng trẻ tuổi lướt qua Lục Thanh Nghiên, uể oải đỏ mắt nói.

"Con gái, không phải mẹ không muốn mua cho con, là chúng ta không có phiếu đồng hồ không mua được."

Người phụ nữ bên cạnh người trẻ tuổi thở dài một hơi, vốn đã nói sau khi con gái đi làm thì khen thưởng cho cô ấy một chiếc đồng hồ, hiện giờ lại ngâm nước nóng.

Phiếu đồng hồ vốn đã tích cóp xong, đâu biết con nhà anh cả đột nhiên quyết định kết hôn.

Nhà gái yêu cầu lễ hỏi phải có đồng hồ, không có biện pháp chỉ có thể đưa phiếu đồng hồ trong nhà cho nhà anh cả.

Liêu Hồng Anh rất tự trách, nhưng có biện pháp nào, chỉ có thể xin lỗi con gái.

Hướng Tình im lặng không nói yên lặng gạt lệ, hai mẹ con đi về phía nhà mình.

"Đợi một lát."

Phía sau truyền tới giọng nói biến thô của Lục Thanh Nghiên.

Hai mẹ con quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông xa lạ hai người cảnh giác nhìn.

"Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?"

Liêu Hồng Anh chắn trước mặt con gái, ánh mắt cảnh cáo Lục Thanh Nghiên.

"Chị gái, chị hiểu lầm rồi."

Lục Thanh Nghiên nhìn bốn phía mở túi xách màu xanh quân đội lộ mấy chiếc đồng hồ ra.

Vừa thấy động tác của Lục Thanh Nghiên, Liêu Hồng Anh biết rõ Lục Thanh Nghiên trước mặt là nhà buôn.

Hướng Tình lộ ra biểu cảm kinh ngạc vui mừng, nắm chặt tay Liêu Hồng Anh.

"Chị gái, vừa rồi trong lúc vô tình tôi nghe hai người nói chuyện hình như cần đồng hồ, chỗ tôi vừa vặn có hàng từ bên Hương Giang tới, chị có muốn nhìn xem không?"

Lục Thanh Nghiên cố gắng khiến mình thoạt nhìn hòa ái dễ gần, tạm thời nảy lòng tham bán đồ, dáng vẻ đại lão gia của cô hiện giờ thực sự khiến người ta sợ hãi.

"Mẹ, con muốn." "Cậu đi theo tôi."

Liêu Hồng Anh cẩn thận đánh giá Lục Thanh Nghiên, lúc này mới nhỏ giọng bảo Lục Thanh Nghiên nhanh đi theo mình.

Một phút sau, Liêu Hồng Anh mở cửa nhà mình ra bảo Lục Thanh Nghiên mau tiến vào, sợ bị người ta nhìn thấy tố cáo bọn họ.

Lục Thanh Nghiên vào nhà Liêu Hồng Anh, tầm mắt không đánh giá linh tỉnh, chỉ lấy mấy chiếc đồng hồ trong túi ra đợi Hướng Tình chọn lựa.

Hướng Tình ngó trái ngó phải đều thích hết, chỉ vào đồng hồ kiểu nữ có đính đá tỉnh xảo:

"Chiếc này bao nhiêu tiền?"

"280 tệ, không cần phiếu."

"Đắt như vậy sao?"

Hướng Tình thở dốc vì kinh ngạc, cô ấy mới làm việc không lâu một tháng chỉ có 22 tệ tiền lương, cần 1 năm mới mua được chiếc đồng hồ này.

Cha mẹ đều là vợ chồng công nhân viên, cha cô ấy còn là cán bộ không lớn không nhỏ ở xưởng dệt, một tháng có hơn bốn mươi tệ tiền lương.

Trong nhà có ít tiền tiết kiệm, dù vậy cũng không dám tùy ý tiêu 280 tệ mua một chiếc đồng hồ.

"Vậy chiếc này thì sao?"

"180 tệ."

"Chiếc này?"

"150 tệ.

Hướng Tình chỉ cái nào Lục Thanh Nghiên trả lời cái đó, trên mặt không có chút không kiên nhẫn nào.

Hướng Tình lưu luyến nhìn chiếc đồng hồ ban đầu, Liêu Hồng Anh nhìn thấy rõ: "Lấy chiếc đầu tiên đi."
Bình Luận (0)
Comment